Sau tết, tình hình học tập ngày càng căng thẳng hơn.
Mỗi ngày đếm ngược đều là những ngày thức khuya dậy sớm.
Dương Minh hỏi cô đã chọn trường nào rồi? Hà Tịch nói là ngôi trường trọng điểm của khoa tự nhiên.
Tuy nhiên trường đại học còn có một cơ sở khác ở phía bắc.
Cô vẫn đang phân vân không biết chọn lên bắc hay xuống nam? Dương Minh giọng điệu nửa đùa nửa thật:
- Phía nam đi, nhà tôi ở đó.
Chúng ta có thể cùng học đại học với nhau.
Hà Tịch vì lời nói của cậu mà suy nghĩ rất nhiều ngày.
Cô cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao...!cô cũng muốn được ở gần cậu.
Một nam sinh từ lớp khác tới trước cửa lớp của cô, vừa hay nhìn thấy cô liền hỏi:
- Bạn học này, cho tớ hỏi Quách Hàng đâu rồi?
Nói đến Quách Hàng, những ngày gần đây cậu ta thường xuyên nghỉ học.
Thầy chủ nhiệm vì chuyện này mà đau đầu, gọi điện đến nhà thì không ai nghe máy, muốn liên lạc với cậu ta cũng không có cách nào.
- Cậu ấy mấy ngày rồi chưa đến trường.
Người kia "à" một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Hà Tịch vội giữ người ta lại:
- Cậu tìm cậu ấy có việc gì sao?
- Cũng không có gì.
Tuần trước cậu ta nhờ tôi tìm việc làm thêm.
Giờ tìm được rồi nhưng không liên lạc được với cậu ấy.
Tìm việc sao? Hà Tịch vì để tâm đến chuyện này mà nghĩ rất lâu.
- Còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp.
Nếu cậu ấy còn tiếp tục nghỉ, không những nhà trường phạt nặng, mà bản thân cậu ấy cũng không có kiến thức để thi.
Ai ai cũng biết kỳ thi tốt nghiệp quan trọng như thế nào.
Nếu còn buông thả thì tương lai sẽ đi về đâu đây? Dương Minh biết Quách Hàng đã từng hại cô thế nào, nhưng cậu ta đã rất ăn năn hối lỗi.
Chuyện đã từ năm ngoái, có lẽ cô không còn để bụng nữa.
Chỉ có điều cậu vẫn không đồng tình nói:
- Chuyện như thế này cậu để thầy chủ nhiệm lo đi.
Đừng phí tâm sức.
Hà Tịch lắc đầu:
- Tôi là lớp trưởng, thành viên trong lớp có vấn đề gì, tôi sẽ phải có một phần trách nhiệm.
- Vậy tôi đi cùng cậu.
Dương Minh nói là làm, theo Tống Đại Nghĩa đi tìm những người bạn khác của Quách Hàng để hỏi thăm.
Quách Hàng ở trong lớp không thân với ai, muốn tìm nhà thì hơi khó, nhưng không phải là không thể.
Hà Tịch và Dương Minh đứng trước một con ngõ nhỏ.
Những ngôi nhà mà họ đi qua có lẽ đã quá xưa cũ.
Mùi ẩm mốc sau cơn mưa quanh quẩn bên mũi.
Tiếng lộp bộp của những giọt mưa còn đọng lại trên lá thỉnh thoảng rơi xuống mái hiên, đó là âm thanh duy nhất cô nghe được lúc này.
Đi vào sâu hơn, có mấy cụ ông cụ bà ngồi đốt lửa, thỉnh thoảng nói với nhau vài ba câu.
Không khí ảm đạm tiêu điều.
Bọn họ khi nhìn thấy bọn cô cũng chẳng để tâm chút nào.
Hai người bọn họ lễ phép chào rồi mới đi tiếp.
Đến cuối con ngõ, một ngôi nhà cũ kỹ dần hiện ra.
- Số 173, hình như chính là nhà này.
Hà Tịch hít sâu một hơi, đưa tay lên gõ cửa.
Trong nhà truyền đến tiếng ho dữ dội.
Rất lâu sau đó mới có người ra mở cửa.
Là một ông cụ già, tuổi có lẽ đã ngoài 70.
- Cho hỏi đây có phải nhà của Quách Hàng không ạ?
- Phải.
Các cháu là....
- Chúng cháu là bạn học của cậu ấy ạ.
Ông cụ để hai người vào trong nhà.
Từ căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng ho rất lớn, cảm giác như khiến người ta chết đi sống lại.
Dương Minh nhìn xung quanh, cũng đoán ra được đôi chút.
Ông cụ thở dài, động tác tay chậm chạp, run rẩy rót nước.
- Quách Hàng...cậu ấy không có ở nhà sao ạ?
Ông cụ lắc đầu, ánh mắt tối đi trông thấy.
- Thằng bé ra ngoài làm việc rồi.
Đi từ lúc trời còn chưa sáng hẳn, đến khuya mới trở về.
Vẻ bất lực hiện rõ trên mặt, hai mắt ngấn lệ.
Ông kể lại một tháng trước, bố của Quách Hàng là tài xế vận chuyển, lần đó đi giao hàng ở tỉnh khác không may sảy ra tai nạn khủng khiếp, khiến bản thân suýt nữa mất mạng.
Giữ được cái mạng thì đã đành, nhưng cơ thể ốm yếu, tay chân bị liệt hẳn.
Giờ chỉ có thể nằm im một chỗ.
Nguồn tài chính duy nhất không còn, số tiền trợ cấp đến mua thuốc còn không đủ, làm sao nuôi sống một nhà năm người đây? Con dâu của ông, cũng chính là mẹ của Quách Hàng vì chịu đựng không nổi nữa, dứt áo ra đi, bỏ lại Quách Hàng và đứa con gái mới bốn tuổi.
Quách Hàng vì thế mà trở thành trụ cột của gia đình, chỉ cần kiếm ra tiền thì vất vả đến mấy cũng làm.
Đi sớm về khuya đã nhiều ngày nay.
Hà Tịch không biết hoàn cảnh của cậu lại khó khăn đến vậy.
Ông cụ nheo mắt, nếp nhăn hằn càng thêm sâu.
Đến cái ăn cái mặc còn không lo nổi, nói gì đến học đại học chứ? Giờ này của tháng trước còn là một chàng trai mới lớn vô âu vô lo, hiện tại thì đang lăn lộn ở một công trường nào đó, không biết đến cơm có được ăn hay chưa?
Bọn họ rời khỏi nhà của Quách Hàng khi trời đã sậm tối.
Vốn muốn gặp mặt cậu ta, nhưng cũng không thể đợi được đến khuya.
Dương Minh nhìn cô đang suy tư liền hỏi:
- Cậu tính thế nào?
Cô lắc đầu im lặng.
Chuyện này một mình cô không thể giải quyết được.
Giờ cần nhất là tìm ra cách gì đó để giúp đỡ Quách Hàng, không thể để cậu ta bỏ thi tốt nghiệp, bỏ con đường đại học.
Buổi trưa nắng bắt đầu gay gắt, có mấy công nhân chịu không được nữa liền tìm chỗ râm nghỉ một lát.
Ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt mày nhem nhuốc.
Có một cậu thanh niên trẻ vẫn khó khăn vác từng bao cát lên mấy tầng lầu.
- Quách Hàng, không cần liều mạng đến thế chứ?
Cậu ta không để tâm, vẫn cứ tiếp tục làm việc.
- Quách Hàng!
Nghe tiếng gọi, cậu ta vô thức nhìn xuống, thấy một nam một nữ đang đứng đó.
Hà Tịch nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này, lòng dâng lên thương cảm.
Cậu ta mở lời trước:
- Tôi nghe nói tối qua có người đến tìm, chắc là hai cậu?
- Cậu định nghỉ học thật sao?
Quách Hàng im lặng cúi đầu.
Với tình hình của cậu ta hiện tại, còn có thể tiếp tục đến trường sao? Mơ ước lớn nhất của cậu ta hiện tại chính là được giống như bọn cô ngày ngày ngồi trong lớp học, chứ không phải làm dầm mưa dãi nắng ở nơi này.
Bộ dáng lúc này của cậu ta đã không còn ra hình người nữa rồi.
Nhưng biết phải làm sao chứ? Giờ cậu ta là người gánh vác cả gia đình.
Dương Minh nói giúp cô một chút:
- Tuy giờ cậu bỏ học đi làm công, có thể kiếm được chút tiền lo cho gia đình.
Nhưng tương lai của cậu sẽ ra sao? Có một tấm bằng đại học, tìm một công việc ổn định không phải là tốt hơn làm công cả đời ư?
Cậu ta lắc đầu:
- Không có cách nào.
Tôi không thể đến trường được nữa, các cậu về đi!
Hà Tịch muốn nói thêm, nhưng cậu ta quay lưng bỏ đi mất.
Cô và