Sáng hôm sau, Hà Tịch vẫn đến từ sớm, chỉ có điều nét mặt trông rất mệt mỏi.
Cô học đến khuya không nói, học xong liền nghĩ tới chuyện sảy ra vào buổi chiều, không cách nào ngủ được.
Cứ như vậy, cô thức một mạch đến sáng.
Nếu đã không thể ngủ thì liều mạng mà học tiếp, ít nhất sẽ không vì nghĩ tới Dương Minh mà bị phát điên.
Cô vốn tưởng ông trời đưa Dương Minh đến gần cô giống như một món quà quý giá, không nghĩ tới giờ cậu chính là nguyên nhân gây ra muộn phiền cho cô trong thời gian dài.
Ai đến sớm cũng đều kéo xuống canteen ăn sáng, chỉ còn lại duy nhất một người.
Hà Tịch gặp cậu không khác nào gặp ma, ánh mắt không giấu nổi hoảng hốt.
Cô cúi đầu đi đường vòng về chỗ của mình.
Dương Minh vẫn ngồi im tại chỗ, không quay xuống nhìn cô.
Hà Tịch thầm mong cậu cứ như vậy, đừng nói gì với cô cả.
Nhưng cuộc đời nào dễ dàng đến vậy, nào có chuyện cầu là được, ước là thấy?
- Xin lỗi vì chuyện hôm qua.
Mặc dù tôi không cảm thấy hối hận vì đã làm vậy.
Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện tử tế một lần.
Hà Tịch hít một hơi sâu:
- Tôi...không có gì để nói...
- Sau tất cả, cậu lại không có gì để nói?
- Chỉ là nếu cậu muốn trêu đùa, vậy thì tìm ai khác đi.
- Tôi chưa từng có ý trêu đùa cậu.
Còn nói không có? Những lời cậu nói, những chuyện cậu làm đều bày ra trước mặt.
Thật sự coi cô là kẻ ngốc ư? Cậu rõ ràng không thích, lại cứ khiến cô phải nghĩ ngợi, không phải trêu đùa thì là gì?
Mọi người ăn sáng xong liền trở về lớp.
Dương Minh day trán, vẫn là nên tìm một chỗ thích hợp để có thể nói cho rõ ràng.
Nhiều ngày nay không phải chỉ có Hà Tịch chìm trong mông lung, cậu cũng rất khó chịu.
Vốn dĩ nghĩ cô đối với cậu cũng phải có chút cảm giác đặc biệt, không ngờ phút trước mới bày tỏ, phút sau đã bị người ta tránh như tránh tà.
Cậu nhẫn nhịn, nói họ làm bạn vẫn là tốt nhất, không ngờ cô lại càng lạnh nhạt.
Nhiều ngày nay cậu cố gắng không để tâm đến cô, nhưng cứ nghĩ đến cái tên Chu Văn kia lòng lại như lửa đốt.
Sau khi tan học, Dương Minh có tìm thế nào cũng không thấy Hà Tịch đâu.
Buổi chiều, quả nhiên đã tìm thấy cô ở thư viện.
Ánh nắng rọi vào cửa sổ.
Mái tóc cô ánh lên màu vàng lấp lánh.
Bộ dạng chăm chú của cô, cậu đã thấy nhiều lần, lần nào cũng rất đẹp.
Cậu đứng dựa ở cửa, chưa vội đi tới.
Ai ngờ mới chậm một chút liền bị kẻ khác vượt mặt.
Chu Văn ôm sách tới dè dặt hỏi:
- Tôi có thể ngồi ở đây không?
Hà Tịch gật đầu:
- Cứ tự nhiên.
Ai ngờ cậu ta mới kịp đặt sách xuống bàn, ghế đã bị người ta kéo đi mất.
Dương Minh ngồi xuống bên cạnh cô:
- Tôi ngồi được chứ?
Hà Tịch mím môi.
Chẳng phải cậu đã ngồi rồi sao, còn cố tình hỏi?
Chu Văn nhìn Dương Minh hồi lâu, sau đó đành chuyển qua ngồi đối diện với Hà Tịch.
Chiều tà, thư viện sắp đóng cửa, mọi người thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.
Chu Văn vui vẻ chào tạm biệt với cô.
Hà Tịch nhìn cậu vẫn không có ý định rời khỏi, muốn nói rồi lại thôi.
Dương Minh đeo cặp lên vai, nghiêm túc nhìn cô:
- Chúng ta nên nói chuyện rồi.
Hà Tịch để mặc cậu đội mũ bảo hiểm cho mình sau đó ngồi lên xe moto của cậu.
Nói thì nói, dù sao vẫn phải kết thúc...
Hoàng hôn đỏ rực, con đường tấp nập.
Hà Tịch nhìn từng đoạn đường mà mình đi qua, trong lòng nặng trĩu.
Dương Minh chạy rất nhanh khiến cô hốt hoảng.
- Cậu đừng chạy nhanh như vậy!
- Sợ à?
- ...
- Sợ thì ôm chặt vào!
Hà Tịch không biết cậu đưa mình đi đâu, chỉ có điều đi rất lâu.
Đến khi trời sậm tối, bọn họ vượt qua nhiều ngọn đồi, tới một thung lũng.
Cô không hề biết ở ngoại thành lại có một nơi như thế này, cũng chưa từng nghe tới.
Những ngôi nhà nhỏ và những cánh đồng rộng lớn.
Dương Minh dừng xe trước một căn nhà, sau đó dắt cô đi ra sườn đồi phía sau.
Từ xa, cô nhìn thấy thứ gì đó, đến khi lại gần mới biết là kính thiên văn.
Cô dừng bước.
Lẽ nào cậu đưa cô tới đây là để nhìn trời nhìn mây?
- Sao thế?
Dưới bầu trời đầy sao, không gian choáng ngợp, Hà Tịch cảm thấy có chút say mê, giống như một giấc mơ.
Hàng ngàn vì sao giống như tới gần với cô hơn, cảm giác đưa tay liền có thể chạm tới.
Dương Minh ngồi xuống bên cạnh, để cho Hà Tịch thoải mái dùng kính mà ngắm thứ cô thích.
- Đẹp quá!
Lời cảm thán của cô khiến Dương Minh cười khẽ.
Nghe tiếng cậu cười, Hà Tịch lấy lại vẻ lạnh nhạt, đứng sang một bên, ho nhẹ:
- Cậu...không...
- Tôi ngắm nhiều rồi.
Cậu thích ngắm bao lâu thì ngắm đi.
Hà Tịch quyết định không dùng kính nữa, ngồi xuống giống như cậu, mắt hướng lên trời đêm.
Cậu thấy vậy liền hỏi:
- Không ngắm nữa à?
Cô cất giọng nhẹ tênh:
- Thật ra không cần tới kính, ngắm bằng mắt thường càng đẹp hơn.
Không cần phải nhìn quá gần quá rõ.
Bầu trời và thiên thể vốn là thứ xa vời, càng cố gắng đến gần càng thêm bất lực.
Khó có được nên mới quý giá, với không tới nên mới khát khao.
Nhìn bằng mắt thường mới thấy được cả bầu trời, mỗi vì sao đều có một màu sắc khác nhau, rực rỡ đến nao lòng.
Trong khung cảnh như thế này, mọi sự bối rối như đã bị gió cuốn đi từ lâu.
Hà Tịch lại có thể tự nhiên mà nói với cậu rất nhiều:
- Cầu vồng tuy không phải chỉ có bảy màu...nhìn vào liền thấy rất sặc sỡ, nhưng lại không khiến tôi rung động.
Rốt cuộc cũng chỉ là một hiện tượng vật lý xuất hiện sau cơn mưa.
Bầu trời tối tăm chợt có một vài tia sáng tô điểm mới khiến tôi sao xuyến.
Có lẽ vì cuộc đời tôi vốn không được tươi sáng lắm...
- Chỉ là sở thích của cậu.
Cuộc đời của cậu vẫn còn có thể thay đổi.
Nhưng Hà Tịch, nếu cậu cho rằng cuộc đời của cậu tối tăm, vậy...cậu có thể cho phép tôi trở thành điểm sáng trong cuộc đời của cậu không?
Hà Tịch cứ ngỡ như đây chỉ là tưởng tượng.
- Dương Minh...
- Cậu hãy nghe tôi nói hết.
Hôm trời mưa đó, tôi đã dối lòng, cũng dối luôn cả cậu.
Tôi không ngại nói lại lần nữa rằng cậu đối với tôi rất đặc biệt,