Hà Tịch cầm một chai sữa đứng trước tủ lạnh.
Tử Lý kiên quyết đòi tới đây thăm cô, kết quả gặp nhau chẳng được bao lâu đã chạy theo chàng trai nào đó.
Qua điện thoại, cô có thể tưởng tượng ra người ở đầu dây bên kia đang chắp tay xin tha thứ:
- Lần sau tớ sẽ ở lại lâu hơn.
Hứa đó!
Cô thở dài đáp:
- Tớ biết rồi! Về tới nơi thì báo với tớ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, chai sữa trên tay liền bị người khác giật đi mất.
- Em làm gì vậy?
Đinh Nhiên nhún vai, đưa sữa lên miệng uống ừng ực.
Đến khi chai cạn sạch thì thở một phào một hơi, lắc lắc trước mặt cô:
- Nhìn không thấy à?
Bác Đinh đúng lúc đi tới, không hài lòng gõ mạnh vào đầu con gái:
- Không được nói chuyện với chị ấy như vậy!
Hà Tịch cười mỉm:
- Cháu không sao.
Bác sắp ra ngoài sao ạ?
- Ừ.
Chân cháu đau đừng đi lại nhiều, cẩn thận một chút đấy!
Đinh Nhiên cắn môi nhìn cô, ánh mắt không can tâm.
Đã vào đại học rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ nhỏ, không lớn được.
Hà Tịch không muốn cùng cô bé này gây chuyện, cô mở tủ lấy một chai khác rồi lên phòng.
Ba năm trước, hai mẹ con cô chuyển tới thành phố này, bác Đinh không ngừng chăm lo, chiếu cố cho bọn họ.
Mẹ Hà có cứng rắn đến đâu cũng bị sự tận tình của ông làm cho lay động.
Kể từ đầu năm ngoái, hai người họ cùng nhau tái hôn.
Hà Tịch cũng được bác Đinh khuyên nhủ, chuyển đến sống ở nhà ông.
Chỉ là đứa con gái Đinh Nhiên này của ông quá mức ương ngạnh, luôn có thái độ thù địch với cô và mẹ Hà.
Ban đầu cô không thoải mái, nhưng dần vẫn phải chấp nhận.
Dù sao mấy ngày nữa cô cũng không còn ở đây.
Sau khi học xong đại học sẽ tìm một công việc rồi sống một cuộc sống riêng.
Tuy cô còn một năm nữa mới ra trường nhưng đã có định hướng sẵn cho tương lai.
Mẹ cô không còn cô độc một mình, đã có một người bạn đời tốt như bác Đinh, được bác ấy chăm sóc, cô không còn lo lắng cho cuộc sống sau này của bà nữa.
Nhìn bác Đinh không ngừng gắp thức ăn cho mẹ, giục cho bà ăn thật nhiều, Hà Tịch không nhịn được mà cong môi cười.
Mẹ Hà đỏ mặt, gõ vào tay cô:
- Mau ăn đi, tủm tỉm cười cái gì thế?
Cô lắc đầu.
- Không có gì.
Đi được nửa đời người, bà vẫn có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý quan tâm, đó có lẽ là may mắn lớn nhất của đời bà rồi.
Những chuyện quá khứ đã không còn ai nhắc tới, dần đã chìm vào quên lãng.
Ngày ngày vẫn cứ bình thản trôi qua như vậy, tới nay đã là ba năm.
Sau bữa tối, mẹ Hà gõ cửa phòng cô...
- Mẹ vào được không?
- Vâng, mẹ vào đi!
Hà Tịch đang ngồi đọc sách trên giường.
Mẹ Hà ngồi xuống bên cạnh cô hỏi:
- Đồ đạc con sắp xếp ra sao rồi?
- Cũng tàm tạm rồi.
Chỉ còn mấy bộ quần áo và giày dép thôi ạ.
Bà vuốt ve tóc con gái.
- Đã lớn tới từng này cũng chưa từng đi xa mẹ quá lâu.
Lần này thật sự là mẹ không cách nào yên tâm được...
Cô nắm lấy tay mẹ vỗ về:
- Chẳng phải con gái mẹ đã lớn rồi sao? Mẹ đã lo lắng cho con cả nửa đời rồi, giờ hãy để con tự lập.
Con biết cách tự chăm sóc bản thân mà!
Mẹ Hà không ngừng lắc đầu.
Cuộc sống của bọn họ ở đây vốn đang yên ổn.
Chuyện học tập của cô cũng rất thuận lợi.
Nhưng ai ngờ một ngày trận động đất kinh khủng kia sảy tới, phá hủy hết cơ sở vật chất của trường đại học.
Bà nghĩ lại chỉ thấy rùng mình, ngày ấy tin tức nổ ra, toàn thành phố hoang mang, người chết nhiều vô số, hầu hết là sinh viên trong trường cô.
Bà và bác Đinh nghe tin liền ngã ngửa, gấp gáp chạy tới đó xem.
Chỉ thấy Hà Tịch được người ta đỡ ra khỏi đống đổ nát, run rẩy ngồi một góc, dáng vẻ rách rưới không ra hình người.
Chân cô bị thương nhưng cũng may là không nặng.
Mẹ Hà ôm lấy cô khóc hết nước mắt.
Lần thảm hoạ này đã gây chấn động cả nước, không ai là không biết.
Chính bản thân Hà Tịch nghĩ lại còn thấy sợ hãi.
Khi đó nhìn thấy trần nhà xập xệ sắp đổ xuống, cô còn nghĩ cả đời này sẽ không được nhìn thấy mẹ nữa.Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, ở bên ngoài còn có cả tiếng khóc rống thảm thương.
Cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa đáng sợ.
- Cũng còn may là con an toàn thoát ra...
Chuyện này cũng đã hơn một tháng trước.
Chỉ là thiệt hại về cả người và vật chất quá nặng nề.
Chính phủ hỗ trợ hết mình cũng phải đến năm sau mới có thể khôi phục được cơ sở học tập.
Trường đại học cô từ một ngôi trường danh giá sau một buổi chiều hoàn toàn trở thành một đống đổ nát.
Những toà nhà bên cạnh cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Trong số những người mất vì thảm hoạ cũng có bạn của cô, cho nên đến giờ cô vẫn bị ám ảnh rất nặng.
Không còn trường học, bọn họ chỉ còn cách di chuyển về cơ sở phía nam để học tập tiếp.
Cũng đâu thể chờ một năm trường xây mới rồi mới đi học, vậy thì quá trễ rồi.
Cô đã là sinh viên năm cuối, thôi thì chịu mệt chạy xuống nam học cho xong.
Nhưng đâu chỉ có cô, ngay cả cô em gái khác cha khác mẹ Đinh Nhiên cũng phải xuống đó.
Cô bé này tuy tính tình nóng nảy, khó chiều nhưng học tập cũng rất ra gì, có thể đỗ vào trường đại học top đầu thì không hề đơn giản.
Số Đinh Nhiên hơi xu một chút, năm đại học đầu tiên trường đã bị sập.
Nhưng lại may ở chỗ những ngày đó cô bé về quên nên tránh được tai hoạ.
Hà Tịch âu yếm nhìn mẹ, nói ra lời trong lòng:
- Thấy mẹ và bác Đinh hạnh phúc, con rất vui!
Mẹ Hà không giấu nổi ý cười trong mắt:
- Bác Đinh của con đúng là một người rất tốt.
Nghĩ lại nếu năm đó bà chọn ông mà không chọn Trình Tưởng thì cuộc đời bà đã suôn sẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều.
Bác Đinh cũng không vì thế mà lấy người khác...!họ đã lỡ mất nhau quá nhiều năm.
Bà lau khô khoé mắt, mỉm cười hiền hậu:
- Tối nay mẹ ngủ với con nhé?
Cô từ chối, vậy thì sẽ ai đó giận dỗi mất.
- Mẹ vẫn nên về phòng ngủ với người thương của mẹ thì hơn...
- Đứa nhỏ này, còn biết trêu chọc mẹ nữa cơ đấy!
Hai mẹ con cười ầm lên.
Mẹ Hà trước khi rời khỏi không quên dặn cô ngủ sớm.
Chờ mẹ đi, Hà Tịch cũng gập lại sách rồi tắt điện đi ngủ.
Sáng sớm,