So với những ngày đầu, tâm trạng Tiểu Ái tốt hơn nhiều.
Công việc dạy học của cô cũng dễ dàng hơn đôi chút.
Cô bé ngồi ngắm nghía chiếc váy mới tinh, sung sướng cười toét miệng.
- Váy ai tặng mà em vui thế?
Cô bé làm ra vẻ thần thần bí bí:
- Chị đoán xem!
Hà Tịch nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng chỉ có một người...Còn tưởng là đã đoán đúng, không ngờ Tiểu Ái lắc đầu.
Là váy bố cô bé nhờ người ta gửi về.
Ông quanh năm luôn bận rộn đi công tác xa, dịp này cũng không về được.
Dương Đan đem bánh và nước lên phòng cho hai người, ân cần nói với cô:
- Tối nay là sinh nhật Tiểu Ái, cháu dạy học ở đây đã khá lâu, đối với cô và con bé đã không còn xa lạ, hay là lát nữa ra ngoài ăn cùng nhà cô đi!
Hà Tịch nào nhận nổi một lời mời thế này.
Tuy là Dương Đan đối với cô rất tốt, sau thời gian dài lui tới, bà cảm thấy Hà Tịch là một cô gái ngoan hiền, lại có tài.
Nhờ cô mà thành tích của con gái bà đã tiến bộ đáng kể.
Trước đây còn một "cô Hà", hai "cô Hà", giờ đã thân thiết mà gọi thẳng tên cô luôn rồi, nhưng cô vẫn khách khí từ chối:
- Không cần đâu ạ, cháu nên về thì tốt hơn.
Cô nói thế nào cũng chỉ là người ngoài, không nên tham gia những dịp thế này.
Dương Đan lắc đầu:
- Mọi năm cả cô và bố con bé đều bận rộn, con bé luôn lủi thủi một mình.
Lần này cô cố gắng rảnh rỗi, cháu cũng đi cùng đi, càng đông càng vui.
Tiểu Ái gật gù:
- Đúng đó...!Chị cũng đi với em đi!
Hà Tịch thấy cô bé khá đáng thương.
Bố mẹ đều bận rộn nên không tổ chức tiệc lớn.
Chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không thể đông đủ.
Tiểu Ái còn nói những lần sinh nhật trước, quà của cô bé luôn là tiền, bọn họ đến thời gian chọn mua một món đồ tử tế cũng không có...
Thế là cô bất đắc dĩ đồng ý.
Đến nhà hàng, quản lý đã niềm nở chờ đón từ ngoài sảnh.
Nơi này rất hợp khẩu vị của Tiểu Ái nên nghiễm nhiên nhà bọn họ trở thành khách quen.
Tại phòng VIP, một bàn ăn thịnh soạn đã bày sẵn, còn có một thiếc bánh gato cực lớn đặt chính giữa.
- Bánh mẹ cẩn thận dặn dò bếp trưởng làm đấy, có thích không?
Tiểu Ái cười toét miệng:
- Rất thích!
Hà Tịch thầm tính toán, một món ăn ở đây đã bằng mấy ngày lương của cô mất rồi.
- Hà Tịch! Ngồi xuống ăn đi, đừng ngại nhé!
Cô có chút bất ngờ:
- Thật sự...chỉ có ba người chúng ta thôi ạ?
Cả căn phòng lớn thế này, cô cứ nghĩ sẽ có thêm vài người họ hàng hoặc bạn bè của Tiểu Ái...!Dương Đan mỉm cười gật đầu.
Bà mang từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo, đưa đến cho con gái:
- Quà ông bà ngoại gửi tới.
Sáng nay gọi điện có nghe ông bà nói rồi đúng không?
Cô bé nhận lấy, từ trong hộp mang ra một chiếc vòng cổ đẹp mắt.
Ông bà ngoại của Tiểu Ái...vậy tức là ông bà nội của Dương Minh? Cô vẫn còn nhớ rõ lần tới nhà cậu bị bà Dương chọc cho đỏ mặt.
Cả hai người họ đều rất hiền lành, thân thiện.
Dương Đan không ngừng nhắc cô cứ ăn uống tự nhiên, không cần khách khí.
Tiểu Ái hình như tâm trạng bắt đầu không tốt, liên tục đánh mắt nhìn về phía cửa, bị mẹ nhìn thấu:
- Đừng có đợi nữa.
Anh họ con nói tối bận rồi.
Tiểu Ái không cam lòng, bĩu môi:
- Tất cả là tại Trình Nhã Nhã.
Anh ấy vì bận đi xem chị ta biểu diễn mà không đến đây với con...
Dương Đan nghiêm mặt:
- Không được nói như vậy.
- Con nói sai sao? Chị ta cứ luôn đáng ghét như thế!
- Tiểu Ái! Dương Minh đã hứa hôm khác sẽ đón con đi chơi rồi mà?
Cô bé hờn dỗi, ăn không được mấy miếng đã bỏ dở, đem điện thoại ra nghịch.
Dương Đan không muốn ở trước mặt Hà Tịch trực tiếp phê bình cô bé, đành để mặc như vậy.
Bà lắc đầu nói với cô:
- Con bé này...tính không biết giống ai...
Hà Tịch mím môi cười:
- Tiểu Ái chỉ là chưa suy nghĩ chính chắn mà thôi.
- Thời gian qua cũng nhờ có cháu.
- Cô đừng nói vậy...
...
Thành thật, Hà Tịch cứ nghĩ sẽ gặp cậu ở đây...!Cô nhớ tới đêm qua ở trước nhà ăn, có nghe loáng thoáng cậu và Trình Nhã Nhã nói chuyện.
Thế nên hôm nay cậu là bận đi xem Trình Nhã Nhã biểu diễn...
Tiểu Ái hờn dỗi cũng là điều hiển nhiên.
Dương Đan sau khi nghe điện thoại xong liền áy náy nhìn con gái, không biết nên mở miệng thế nào.
Tiểu Ái vốn đã quen với chuyện này, thản nhiên mà nói:
- Mẹ lại có việc bận nữa à? Mẹ cứ đi đi, không cần lo cho con.
Bà quay lại nhìn cô, đáy mắt hiện liên chút buồn bã:
- Công ty có hạng mục bị trục trặc, bên hợp tác sắp về nước, nếu giờ không đi sẽ không kịp.
Phiền cháu ở đây với con bé, lát nữa cô sẽ nói taxi đưa hai đứa về nhé?
Hà Tịch thông cảm:
- Cô cứ bận đi ạ.
Lát nữa cháu sẽ đưa Tiểu Ái về.
Cô nhìn Tiểu Ái im lặng cúi đầu, lòng dâng lên một nỗi đồng cảm sâu sắc.
Chờ sau khi Dương Đan rời đi, cô mới tới ngồi xuống bên cạnh cô bé.
- Chị vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em, em muốn chị tặng gì nào?
Tiểu Ái nào có tâm trạng đòi hỏi điều gì, chán nản lắc đầu:
- Em không muốn gì hết.
Cô hết cách, mang điện thoại mò tìm một hồi, lại nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm.
- Em ăn no chưa?
Cô bé gật đầu.
- Thế thì đứng dậy nào, chị tặng quà cho em.
Tiểu Ái khó hiểu, để mặc cho cô dẫn đi.
Cô bé lần đầu đi xe bus, có chút lạ lẫm, không ngừng đánh mắt quan sát.
Bình thường có tài xế riêng đưa đón, chưa từng phải chen chúc ở nơi thế này bao giờ.
Trái với dự đoán của cô, Tiểu Ái vô cùng hưởng thụ.
- Hoá ra ngồi trên xe bus là cảm giác thế này!
Người bình thường nếu nghe được câu này sẽ nghĩ Tiểu Ái kỳ quái.
Đi xe bus thì có gì mà lạ chứ?
Hà Tịch nhận thấy Dương Minh và Tiểu Ái được nuôi dạy gần như trái ngược nhau.
Dương Minh hồi cấp ba còn có thể đạp xe đi học, nói gì tới đi xe bus, tính cách rất hoà đồng