Hà Tịch nhìn cảnh vật bên ngoài, cây cối chạy vụt qua không để lại chút vết tích.
Mặt trời đã lên cao, bọn họ đã đi được một đoạn đường dài.
Đoàn tàu băng qua những cánh đồng rộng lớn, màu vàng của lúa chín xen lẫn với màu xanh lá, cảnh đẹp thu hút mọi ánh nhìn.
Cảnh đẹp là vậy, nhưng không khí nơi cô ngồi lại hết sức ngột ngạt.
Dương Minh cũng thật biết chọn chỗ, trực tiếp để mấy sinh viên khoá dưới ngồi chung.
Còn cậu và Cảnh San San, cô và Tần Trung đang chán nản ngồi nhìn nhau.
Hà Tịch mệt mỏi tựa đầu ra cửa sổ, vẫn còn năm tiếng nữa mới tới nơi, cô rất muốn ngủ, nhưng có làm cách nào cũng không thể chợp mắt.
Tần Trung nhìn ra trạng thái của cô, nửa đùa nửa thật nói:
- Hà Tịch, có cần tôi cho mượn vai không? Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi!
Đối với kiểu đùa cợt này thật sự khiến cô rất mất thiện cảm.
Cô không giống những cô gái khác, có thể coi đó như một lời dụ dỗ chết người mà gật đầu lia lịa.
Cô nhàn nhạt đáp:
- Cảm ơn, tôi ổn.
- Ổn thật không đó? Cũng là bạn bè với nhau, không cần phải ngại ngùng giữ kẽ đâu...
Bạn bè? Cô trước giờ chưa từng có ý định làm bạn với những người như cậu ta.
Cho dù là bạn bè, có thể tựa đầu vào vai nhau mà yên tâm ngủ ư?
- Cậu thật biết đùa.
- Tôi rất nghiêm túc mà!
Hà Tịch không đáp nữa, lẳng lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Dương Minh nãy giờ vẫn ngồi thẳng lưng nhưng hai mắt nhắm nghiền.
Cậu vẫn luôn giữ trạng thái đó từ khi bước lên tàu.
Tàu vẫn tiếp tục băng qua nhiều khung đường.
Mọi người mệt mỏi, đa số đều tựa lưng vào ghế, ngủ một giấc tạm bợ.
Dương Minh bất chợt cảm nhận được bên vai trái nặng trĩu.
Cậu mở mắt, phát hiện Cảnh San San đang gục đầu vào vai mình, cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Còn đang muốn gọi người dậy, tiếng còi vang lên chói tai.
Hà Tịch tỉnh ngủ.
Cô nhìn đồng hồ, rất nhanh thôi bọn họ sẽ tới nơi.
Vươn vai một hồi, cô đảo mắt về phía đối diện, ánh nhìn dừng lại trên vai của Dương Minh trong phút chốc rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu...Cảnh San San vẫn luôn dựa vào vai cậu mà ngủ ngon như thế?
Chiếc tàu dần dần giảm tốc độ.
Nhà ga cổ kính xuất hiện trong tầm mắt.
Mọi người gọi nhau dậy, kéo hành lý rồi rời khỏi toa.
Đinh Nhiên bước xuống tàu, hét lớn:
- Cuối cùng cũng tới nơi! Ai da, cái mông của tôi sắp bị liệt tới nơi rồi.
Dương Minh và Cảnh San San xuống sau cùng.
Cảnh San San kéo cậu lại, mặt không giấu nổi niềm vui:
- Cảm ơn vì đã cho tôi mượn vai.
Tôi dựa lâu như vậy...có mỏi không?
- Là cậu tự dựa, tôi cũng chưa có đồng ý qua.
Cậu trả lời của cậu giống như một gáo nước lạnh dập tắt nụ cười trên gương mặt của Cảnh San San.
Đinh Nhiên đứng bên canh nghe thấy liền phì cười, mặc cho ai kia đang trợn mắt cảnh cáo, cô vẫn cứ làm như không thấy.
Bọn họ đi đến nhà trọ gần đó.
Nghe nói là cô Tiết đã đặt phòng sẵn, bọn họ chỉ việc đến rồi phân chia để nghỉ ngơi thôi.
Chia đi chia lại một lúc lâu, kết quả bị lẻ mất một người, có điều nữ không ai chịu dùng riêng một phòng.
Ở nơi thôn quê lạc hậu thế này, con gái thành phố làm sao không sợ hãi cho được? Ai dám ôm gối ngủ một mình chứ?
Nhì nhằng rất lâu, Tần Trung dường như mất hết kiên nhẫn:
- Không thì chen chúc ba người một phòng cũng được.
Con gái các người lúc ngủ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ...
So với phòng một người rộng rãi thoải mái nhưng đáng sợ, phòng ba người chật chội cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hà Tịch cũng không muốn tiếp tục tình trạng thế này, tự nhận lấy chiếc phòng đơn độc cuối dãy.
Cô dù sao cũng không muốn phải ngủ chung với Cảnh San San.
Lâm Di như có điều lo lắng:
- Chị không sợ thật không? Nhà trọ này cũ kỹ, phòng của chị lại ở cuối dãy.
Ban ngày sáng sủa là vậy, nhưng về đêm không biết sẽ ra sao...
Hà Tịch lắc đầu:
- Không sao đâu, đừng lo.
Bọn họ đi đường xa, ai nấy đều mỏi mệt rồi.
Nếu còn vì chuyện phòng ốc mà đứng đây cãi vã thì chắc chắn sẽ có người ngất luôn mất.
Mọi người nhìn về phía Dương Minh, chờ đội trưởng chốt một câu cuối.
Cậu nhìn Hà Tịch sau đó xách túi đồ lên:
- Chia xong rồi thì ai về phòng người nấy.
Một tiếng nữa tập chung dưới tầng một để đi ăn cơm.
Chiều nay sẽ đi đến khu mộ cổ.
Mọi người chỉ chờ có vậy, nhanh chóng ôm đồ đi tìm phòng.
Hà Tịch bước vào phòng, đảo mắt một lượt, trong lòng có chút e ngại.
Đúng là khá rộng, chăn gối sạch sẽ, nội thất gọn gàng, nhưng từ lúc bước vào, khắp người cô cứ có cảm giác lành lạnh, da cô cũng không nhịn được mở sởn gai ốc.
Cô đi đến kéo rèm, mở cửa sổ.
Căn phòng sáng bừng lên, xua tan bớt không khí lạnh lẽo.
Khách quan mà nói, ở một làng quê nghèo xa xôi, chất lượng nhà trọ thế này