Hà Tịch ngắm nhìn đầu ngón tay của mình, chỉ là một vết đứt bé nhỏ.
Sau khi rửa sạch liền không thấy đau nữa.
Dương Minh cẩn thận dán băng cá nhân vào cho cô, động tác hết sức nhẹ nhàng, giống như sợ làm không cẩn thận sẽ khiến cô bị đau.
Cô cắn môi, cảm nhận từng chút ấm áp truyền đến từ da thịt của cậu.
Cậu dán rất nhanh, xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thơ thẩn liền hắng giọng hỏi:
- Đau à?
Lẽ nào là càng lớn càng yếu đuối hơn? Vết thương nhỏ bé này cũng khiến cô đau đến mất hết tri giác được sao?
Hà Tịch bối rối.
Lâm Di từ trong nhà đi ra, đặt chiếc áo trong tay xuống bàn.
- Đàn anh, chị Thẩm nói muốn nhờ anh tới nhấc giùm nồi khoai.
Cậu hỏi:
- Nặng lắm sao?
Lâm Di lắc đầu:
- Em và Đinh Nhiên đều không nhấc được.
Dương Minh đứng dậy đi ra sau bếp.
Chờ sau khi cậu đi, Lâm Di liền nói với Hà Tịch:
- Đây là áo của chị Thẩm, chị thay đi.
Em giúp chị giặt áo, vết bẩn để lâu sẽ không khó giặt sạch lắm.
Hà Tịch gật đầu:
- Chị cảm ơn nhé.
Nhưng thay ở đây bây giờ?
- Chị đi lên lầu, cái phòng nhỏ bên trái cầu thang.
Sau khi nghe Lâm Di chỉ dẫn, Hà Tịch cầm theo áo đi vào trong nhà.
Nhà của chị Thẩm cũng tính là có điều kiện so với những nhà khác.
Nhìn bên ngoài không thể biết được, chỉ khi bước vào nhà mới thấy các vật dụng khá đầy đủ và hiện đại.
Đồ đạc sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ.
Nhà chị ở cuối thôn, lúc Hà Tịch lên lầu hai, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy gần đó có một con suối nhỏ.
Thảo nào từ khi đến cô cứ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chị Thẩm thấy Dương Minh đi tới liền ném cho cậu một chiếc khăn.
- Nhấc bên đó giúp chị.
Cậu nhìn xuống nồi khoai, có chút giật mình.
- Nhiều quá...!
Cái nồi này...đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù cả thôn cũng ăn không hết...!
Chị Thẩm cười:
- Chị nhớ đoàn sinh viên các em còn mấy người nữa, lát đem về cho họ một ít.
Thôn chúng ta ngoài khoai cũng chẳng có gì.
Giữ lửa to cho mau chín nhé, chị đi ra chuồng bắt một con gà, đãi các em một bữa.
Đinh Nhiên hai mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa.
Dương Minh chủ động đi theo chị ra phía sau vườn.
Chị Thẩm nhì quanh vườn, miệng lẩm bẩm:
- Con nào to to một chút...!À! Thấy rồi!
Cậu theo hướng chỉ tay của chị, thấy một con gà mái đang mổ thóc ở góc vườn.
Đúng là rất to.
Lại thấy chị Thẩm xoa cằm:
- Làm sao mà bắt đây? Nếu là buổi tối thì tốt rồi! Dương Minh, em vào trong nhà, lên lầu hai lấy một ít ngô xay cho chị.
- Ngô xay?
- Ừ, trong cái phòng nhỏ bên cạnh cầu thang ấy.
Dương Minh nghe theo lời chị đi vào nhà, bước lên lầu.
Phòng nhỏ bên cạnh cầu thang? Nhưng hai bên cầu thang đều có phòng, cậu phân vân một lúc rồi chọn vào đại một bên, bên này không có thì tìm bên kia.
Hà Tịch nghe tiếng mở cửa liền hốt hoảng xoay người.
Dương Minh đứng chôn chân tại chỗ, nhìn tấm lưng trắng nõn rồi tới khuôn mặt đỏ ửng của cô, lại nhìn xuống bờ vai...thấy cô vội vàng đưa tay lên che trước ngực.
- Cậu...đừng nhìn...
Dương Minh lúc này mới ý thức được điều mình đang thấy, dùng tốc độ nhanh nhất có thể bước ra ngoài rồi đóng đóng sầm cửa lại.
Hà Tịch nghe tiếng cửa bị đập mạnh vang lên, cũng không chậm trễ mà mặc lại áo.
Rất lâu, Hà Tịch đứng trước cửa không dám mở ra, tay đưa lên rồi lại thả xuống.
Cô sợ cậu vẫn còn ở bên ngoài, nếu mà bước ra lại nhìn thấy cậu, thực chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống.
Tình cảnh ban nãy xấu hổ vô cùng, cũng may cô còn mặc một chiếc bra...
Dương Minh quả nhiên ở bên ngoài, chờ tới khi cô ra, cậu ho nhẹ:
- Tôi không cố ý, là chị Thẩm nói tôi lên đây lấy đồ.
Cô cúi đầu, cậu chỉ có thể nghe được tiếng "ừm" nhỏ nhẹ phát ra từ họng của cô.
Cậu không phải chưa từng thấy con gái ăn mặc gợi cảm bao giờ, mùa hè ra biển chẳng phải ai cũng mặc bikini đấy sao? Vào quán ba người ta mặc chỉ giống như lấy vải dán lên người, cậu tự hỏi có gì mà phải ngượng ngùng?
Nhưng đây lại là Hà Tịch...! Trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh chiếc bra trắng ngà và chiếc eo nhỏ của cô, không hiểu vì sao lại có chút kích động, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời.
Tình cảnh của hai người vốn đã lúng túng, nay lại càng khó nói nên lời.
Chị Thẩm thấy Dương Minh cầm theo bát ngô xay đi tới, nét mặt không hài lòng:
- Chậm chạp quá đấy!
Dương Minh mím môi gật đầu cho qua chuyện.
Dùng ngô xay làm mồi nhử, thuận lợi bắt được con gà, chị Thẩm làm thịt nó một cách thành thục.
Cậu nhìn người phụ nữ nhỏ bé này, trong lòng có chút thán phục.
Đinh Nhiên tung tăng từ trong bếp đến trước mặt Hà Tịch.
- Khoai chín rồi, khoai chín rồi!
Hà Tịch hai mắt sáng rực, chạy đi tìm rổ vớt khoai.
Nồi khoai đầy vớt ra được hai rổ lớn.
Cô cầm một củ khoai nhỏ lên, cảm giác nóng bỏng lan tràn khắp lòng bàn tay.
- Nóng quá...
Hà Tịch hối hận trong giây lát, chẳng kịp nghĩ gì liền buông tay, cứ nghĩ củ khoai đáng thương sắp bị rơi xuống đất.
Không ngờ một bàn tay khác nhanh chóng vươn ra, tóm gọn lấy nó.
Dương Minh đặt củ khoai xuống rổ.
Hà Tịch không biết bản thân có nhìn lầm hay không, hình như ban nãy...!đáy mắt cậu hiện lên chút ý cười...
Nhất định là hoa mắt...
Đinh Nhiên cắn một miếng khoai thật lớn, miệng phả ra hơi nóng.
Cô thốt lên:
- Ngọt lắm luôn!
Chị Thẩm nhấc con gà luộc ra đĩa, cười lớn:
- Cô gái này thật là, có ngon cũng đừng bất chấp nóng như thế chứ! Ở đây không có bệnh viện đâu! Để nguội hẵng ăn.
Đinh Nhiên khoát tay:
- Em mình đồng da sắt, không nóng, không nóng...
Một bàn thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bày ra.
Ngoại trừ gà luộc và trứng rán ra, hầu hết đều là những món lạ mắt.
Bàn ăn trước sân nhà nghi ngút khói.
Mấy con mèo nhỏ cũng bị mùi thức ăn dụ tới, chạy lon ton quanh sân.
Chị Thẩm gọi con gái:
- Nhị Nhị, mang ít khoai này sang nhà lão Lý đi rồi về ăn cơm.
Nhị Nhị bĩu môi không vui nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của mẹ doạ sợ, cuối cùng vẫn làm theo.
Đoạn liếc qua bàn ăn, thấy một đĩa trứng xào hành liền thốt lên:
- Mẹ không giấu trứng để làm thuốc luyện giọng nữa à?
Đinh Nhiên đang cố nuốt nốt miếng khoai cuối cùng, nghe được câu này liền cười ngả ngớn, sau đó ho sặc sụa.
Chị Thẩm trừng mắt với con gái: còn không đi mau! Coi chừng mẹ cho con nhịn đói.
Nhị Nhị biết điều ôm đĩa khoai chạy nhanh ra cổng, giọng nói theo bước chạy nhỏ dần:
- Nhớ để đùi gà cho con đấy!
Dương Minh sau khi gọi điện báo với những người khác mới yên tâm ngồi xuống ghế.
Chị Thẩm giữ đúng lời hứa, để một chiếc đùi gà vào bát của Hà