Dương Minh đột ngột gọi điện nói muốn gặp cô.
Hà Tịch cũng trong lúc tâm trạng tịch mịch mà đồng ý.
Hai người ngồi trong một quán rượu bình dân.
Hà Tịch cảm thấy cái bánh mình làm để trả ơn lần trước đã bị hỏng cho nên không tính.
Cô nói lần này cô sẽ mời, cậu liền không có ý kiến gì.
Quán rượu này là cô mò tìm trên mạng, chứ cũng chưa từng đến bao giờ.
Mấy năm này mạng xã hội phát triển, mọc lên rất nhiều kênh review đồ ăn thức uống.
Ở một thành phố lớn thế này, muốn tìm kiếm nơi nào đó đại loại như quán ăn hay quán rượu đều không khó.
Thấy đánh giá ở bên dưới khá tốt, lại gần chỗ triển lãm, thế là cô chọn nơi này.
Dương Minh không hề có ý kiến, nghe cô nói địa chỉ liền lái xe đến đây.
Nhưng Hà Tịch nghĩ cậu ăn sang đã quen, mời cậu đến quán rượu nhỏ này đúng thật là sơ sài.
Ai ngờ Dương Minh chống cằm đáp:
- Đừng có coi tôi như dị nhân vậy.
Xưa kia tôi ăn uống với các cậu thế nào? Có món ngoài hè ngoài quán nào mà tôi chưa từng được các cậu dắt đi nếm thử?
Nghe cậu nói rất có lý, cô gật gù.
Là cô suy nghĩ vẩn vơ rồi.
Nhưng nếu học bổng của cô về sớm, cô nhất định đã đưa cậu tới một nơi tốt hơn.
Đồ ăn thức uống nhanh chóng được dọn ra, Hà Tịch còn mạnh tay gọi thêm mấy chai rượu.
Dương Minh nhìn phục vụ đem rượu tới, cậu nhướng mày:
- Gọi rượu ra làm gì?
Hà Tịch ngây thơ đáp:
- Chúng ta đang ngồi trong quán rượu mà.
Không uống rượu...chẳng lẽ vào đây để nhìn nhau ăn?
Dương Minh mím môi.
Cô từ bao giờ lại có bản lĩnh này? Mời người khác đi uống rượu với cái tửu lượng chẳng bằng ai ấy?
Cậu kiên trì nói thêm:
- Tôi nhớ là bụng dạ cậu không tốt.
Ngày xưa đến nước ngọt có ga cô còn không động.
Lần trước uống say về hình như cũng bị đau dạ dày...!cái này là loáng thoáng nghe được qua Đinh Nhiên.
Cái tay đang rót rượu của cô khựng lại.
Rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần, cô bặm môi:
- Không sao, tôi có thể uống được.
Đến cũng đến rồi, rượu cũng đã gọi ra, không nên để phí.
Dương Minh từ lúc gặp đã thấy nét mặt cô đượm buồn, chắc là có tâm sự nên mới muốn mượn rượu giải sầu.
Cậu không nói gì thêm, để cô uống một chút có lẽ sẽ không sao, cùng lắm thì lát nữa ngăn cô dừng đúng lúc là được.
Dù không phải lần đầu nếm mùi rượu, nhưng Hà Tịch không cách nào thích ứng được với cái vị cay nồng khó tả của nó.
Có điều cô vẫn uống rất bất chấp, mỗi lần nuốt xuống là một lần nhăn nhó mặt mũi.
Dương Minh đẩy đĩa chả cá đến trước mặt cô nói:
- Bụng đói uống rượu thì không tốt.
Mặt cô đã đỏ ửng.
Dù bên ngoài kia tuyết đang rơi, Hà Tịch vẫn cảm thấy khắp người đều nóng rực, thế là dứt khoát cởi áo khoác ngoài ra.
Cô lại để ý thấy chén rượu của cậu luôn đầy hơn của cô, thế mà nét mặt cậu vẫn tỉnh bơ, da mặt vẫn trắng trẻo như thường.
Hà Tịch không nhịn được hỏi:
- Cậu uống rất giỏi?
Dương Minh lắc đầu.
Giỏi hay không thì không biết, nhưng từng đó chưa đủ khiến cậu say.
Mỗi lần rót rượu, cậu luôn có tình rót cho cô rất ít.
Lượng rượu mà cô uống vào có khi chỉ bằng một phần ba của cậu.
Hà Tịch cảm thấy như thế là không công bằng, cảm thấy bị coi thường, thế là cô nhất quyết đòi tự rót, không cho cậu động vào chén của mình nữa.
Dương Minh hết cách.
Nhân lúc cô chưa say liền giành lấy chai rượu mới, rót từng chén từng chén rồi uống sạch.
Hà Tịch trợn tròn mắt:
- Cậu...làm gì thế?
Hai má cậu thế mà có chút ửng hồng.
Cậu nhìn cô không chớp mắt:
- Còn muốn gọi thêm nữa không?
Cô sợ hãi lắc đầu.
Không gọi nữa!
Không còn thứ giúp giải sầu, Hà Tịch chỉ đành ngồi gặm rau.
Dương Minh nhìn cô lúc này liền thấy có chút buồn cười.
Cô ngẩng đầu, thấy khoé miệng cậu cong lên liền có cảm giác xấu hổ, vội cúi đầu xuống.
Trên mặt cô dính thứ gì sao?
Hà Tịch đưa tay sờ soạng mặt mũi mình một lượt.
Hành động ngốc nghếch này càng chọc cười Dương Minh.
Tiếng cậu cười khẽ khiến cô ngẩng đầu.
Vừa rồi...có phải là cô nghe lầm không?
Suốt bữa ăn, hai người họ duy trì trạng thái im lặng.
Nhưng họ ăn không nhiều, thức ăn trên đĩa chẳng vơi đi bao nhiêu.
Dương Minh đứng đợi ở bên ngoài quán, Hà Tịch thanh toán xong cũng nhanh chóng đi ra.
Quán rượu nằm tít trong con hẻm nhỏ, lúc tới cậu phải tìm chỗ đậu xe ở khá xa.
Hai người họ lại cùng nhau đi bộ ra ngoài.
Mới đầu Dương Minh cứ nghĩ vì sợ người quen bắt gặp nên cô mới chọn nơi xa trường thế này.
Chuyện lần trước họ bị đưa lên diễn đàn bàn tán, cậu cũng đã nghe nói qua.
Nhưng Hà Tịch giải thích rằng tối nay mình đi xem triển lãm.
Con hẻm yên tĩnh lạ thường.
Cô ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một vài đốm sáng xanh đỏ rực rỡ.
- Đó là...?
- Bảo tàng mới khai trương tổ chức bắn pháo hoa.
Có lẽ là cùng nơi mà cậu xem triển lãm.
Rồi cậu đột ngột hỏi:
- Có muốn đi xem không?
Cô ngẩn người, sau đó mới chậm chạp gật đầu.
Hai người họ đi bộ tới bờ sông gần đó cũng chỉ mất mười mấy phút, vẫn còn chưa bị muộn.
Mọi người đã kéo tới đó từ lâu.
Tiếng pháo và tiếng người hoà lẫn, nhộn nhịp vô cùng.
Dương Minh nhắm được một vị trí khá tốt, vừa thoáng đãng vừa ít người, đỡ phải chen chúc.
Giống như những người khác, họ ngồi xuống chờ xem đợt pháo tiếp theo.
Pháo bay vút lên cao rồi toả ra những ánh lửa nổi bật trên bầu trời đêm.
Cả một khung trời bỗng chốc sáng rực.
Bên cạnh hiệu ứng hình tròn, còn có hiệu ứng hình trái tim, hình sao chổi.
Hà Tịch không nhịn thốt lên:
- Đẹp quá!
Cũng đã rất lâu rồi cô chưa được xem.
Dương Minh