Dương Minh cùng bọn Tống Đại Nghĩa chơi bóng ngoài sân.
Đến khi đã thấm mệt, liền tìm ghế nghỉ ngơi.
Một đôi chân thon thả xuất hiện trước mặt, bàn tay trắng muốt cầm chai nước đưa cho cậu.
- Cậu là ai?
Dương Minh không có ý định nhận lấy, người kia cũng không có ý định thu tay về, cứ để như vậy.
- Tôi là Cảnh San San! Cậu chưa từng nghe nói về tôi sao?
- Tôi cần phải nghe sao?
Cảng San San mất tự nhiên ho một tiếng.
Cô nhờ có ngoại hình, có thành tích học tập tốt nên rất nổi tiếng trong trường.
Không ngờ cậu ngay đến tên của cô cũng chưa từng nghe? Không thể nào! Cô ta tự tin nói:
- Cậu mới chuyển đến nên chắc chưa được nghe nhiều về tôi.
Tôi Cảnh San San lớp 11B sẽ cùng cậu tham gia cuộc thi Tiếng Anh.
Dù sao sau này cũng phải tiếp xúc với nhau nhiều, tôi đến làm quen với cậu trước.
Nói đến đoạn này mới làm Dương Minh chú ý, cậu nhíu mày:
- Chung đội? Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?
- À, đồng đội của cậu là Hà Tịch cùng lớp ấy hả? Nhưng chẳng phải cậu ta họng có vấn đề, không nói được nữa à?
- Cậu ấy chỉ là tạm thời không thể nói chuyện.
Cảnh San San gật gù:
- Vậy sao? Cậu ta rất nhanh sẽ phải từ bỏ thôi.
Cậu nên cân nhắc lại đi, Tiếng Anh của tôi rất khá, khá hơn Hà Tịch rất nhiều.
Ngược lại là Hà Tịch sẽ chỉ cản trở cậu thôi.
Cậu ngồi xuống, mở lon nước ra uống mấy ngụm, rồi nhắm thùng rác bên cạnh vứt vào trong.
Cậu ngả về sau, tiêu sái nhìn cô gái trước mặt:
- Có cản trở hay không là bản thân tôi làm chủ.
Tôi không đến lượt cậu quản.
Đánh giá một chút, mùi nước hoa, đồng hồ đeo tay, giày đều không phải đồ rẻ, xem ra gia cảnh rất được, chẳng trách tính tình kiêu ngạo.
Lại nói đến dáng người, Cảnh San San và Hà Tịch chiều cao có lẽ không chênh lệch lắm, nhưng cậu cảm thấy dáng Hà Tịch đẹp mắt hơn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, không phải cái kiểu liều mạng giảm cân, đến chút thịt cũng không có.
Rồi cậu nhận ra một điều, so sánh mới thấy người trước mặt này toàn là khuyết điểm, không nhìn ra chỗ nào đẹp đẽ.
Son môi đậm nhìn chói cả mắt, chẳng lẽ trường này không cấm học sinh trang điểm khi đến trường ư? Nhưng điều khiến cậu giật mình là tại sao cậu lại đi so sánh cô gái này với Hà Tịch?
Dáng vẻ cậu đăm chiêu khiến Cảnh San San tưởng bở.
Sao? Nhận ra vẻ đẹp của cô rồi đúng không? Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, để lộ hai hàng đùi trắng nõn.
Cậu đến một cái cũng không nhìn, đứng dậy.
Trước khi đi thì bỏ lại một câu:
- Có thời gian chăm chút bản thân thì nên xem lại cái nết của cậu.
Quá ngạo mạn.
Còn cái váy, ai đó trong lớp cũng chưa từng mặc váy ngắn như thế.
Về đến lớp, Tống Đại Nghĩa chạy ra ôm vai cậu, toét miệng cười:
- Sao hả, cảm giác nói chuyện với nữ thần thế nào?
- Nữ thần?
- Cảnh San San đó! Còn giả bộ nữa?
- Chẳng ra làm sao.
Cậu bớt phiền đi.
Hàn Lập quay xuống nhìn cậu:
- Cô Trần gọi cậu và lớp trưởng đến phòng giáo vụ.
Ban nãy Hà Tịch định chờ cậu về để cùng đi, nhưng lâu quá không thấy cậu về nên đi trước rồi.
Dương Minh ném trái bóng xuống góc lớp, nhìn sang chỗ của Hà Tịch, nghĩ đến những lời Cảnh San San nói ban nãy, hình như có gì đó không ổn lắm.
Quả nhiên đến phòng giáo vụ, Hà Tịch đã cùng cô Trần nói chuyện xong.
Cô Trần thấy cậu thì gọi lại nói:
- Cô biết chuyện Hà Tịch bị bệnh.
Nên quyết định để bạn ấy nghỉ thi, để bạn ấy có thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhưng Dương Minh, em cũng không cần lo lắng, cô đã tìm cho em một đồng đội khác, thành tích của bạn ấy cũng không thua kém Hà Tịch lắm.
Hai em cùng cố gắng thi cho thật tốt nhé!
Dương Minh nhìn Hà Tịch, cô có vẻ ủ rũ.
- Ý của cậu cũng giống cô Trần?
Cô khó khăn gật đầu.
Cô Trần nói rất đúng, cho dù cô may mắn hồi phục trước ngày thi, nhưng không luyện tập cho tốt thì thi cũng vậy.
Vừa hay Cảnh San San từ ngoài tiến vào:
- Cô Trần, em tới rồi.
- Tới rồi sao? Dương Minh, đây là Cảnh San San lớp B, bạn ấy sẽ cùng đội với em.
Cảnh San San nhanh miệng:
- Chúng em vừa nói chuyện cùng nhau đó cô.
Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Dương Minh, trong lòng dâng lên một chút tủi thân, phải bỏ thi giữa chừng như thế này.
Cô cảm thấy bản thân đã là người ngoài cuộc, đành xin cô Trần về lớp trước.
Dương Minh thở dài theo sau.
- Tôi không muốn chung đội với Cảnh San San đó.
Tôi không thi nữa.
Hà Tịch đứng bất động một lúc mới quay lại, nhịn đau nói với cậu:
- Không được.
Tôi đã phải nghỉ thi, nếu cậu cũng nghỉ nữa vậy lớp chúng ta sẽ rất mất mặt.
Sẽ bị bọn họ cười!
Bọn họ mà cô nói chắc là lớp B.
Cậu đi đến bên cạnh cô.
- Chung đội với người mà mình không muốn, làm việc không hiệu quả.
- Cậu nên vì lớp chúng ta, nếu không thì ít nhất cậu...
Cậu cúi xuống nhìn cô:
- Tôi làm sao?
Hà Tịch ngậm ngừng một lúc lâu:
- Ít nhất...ít nhất...là vì tôi.
Tôi đã không thể, cậu phải thay tôi thi cuộc thi đó.
Cô muốn còn không được, đằng này cậu nói bỏ là bỏ, hoàn toàn không coi ai ra gì...
Cậu nhếch miệng cười, cô gái này tính hiếu chiến rất cao.
Bản thân không ăn được, cũng không thể để người khác cướp sạch.
Không lấy được toàn vẹn, thì giành lấy một nửa.
Hà Tịch đã nghĩ kỹ rồi, it ra lúc thi được thành tích, người ta nhắc tên cũng là Dương Minh của lớp 11A, lớp cô còn có chút tiếng thơm chứ không phải Dương XX của lớp C, lớp D nào đấy.
Cậu cố tình hỏi:
- Sao tôi lại phải vì cậu?
Cô muốn đánh vào đầu mình quá, đáng lẽ không nên nói như vậy, khiến người ta hiểu lầm.
Muốn mở miệng giải thích, trong họng lại truyền đến một đợt đau rát.
Trông sắc mặt cô, cậu sực nhớ cô không được nói chuyện, ban nãy cô coi như là nói hơi nhiều, chắc họng lại bị đau rồi.
Cậu vỗ vai cô:
- Không nói chuyện nữa.
Tôi đưa cậu về lớp.
Cô nhất quyết không đi, phải cùng cậu nói cho xong.
- Nếu cậu không thi, cũng phải có lý do rõ ràng.
Giọng nói cô phát ra vừa khàn vừa mỏng, rất khó nghe.
Dương Minh nghĩ còn cùng cô tranh luận nữa, ngày mai lại thêm một lần đến bệnh viện nữa cũng nên.
Cậu thoả hiệp:
- Thôi được rồi.
Mau đi về thôi.
- Vậy cậu có thi hay không?
- Tôi thi là được chứ gì.
Nói ra được câu này, bản thân cậu cũng nhận ra có vấn đề.
Cô hỏi lý do, cậu thực chất không thể trả lời được.
Khi nghe cô Trần nói cô không thi nữa, cậu cảm thấy cuộc thi này với cậu cũng chẳng có gì quan trọng, nghỉ thì nghỉ.
Thấy cô không ngại đau nói chuyện với cậu, cậu lại nghĩ chỉ là một cuộc thi thôi mà, bỏ một buổi đến thi là được.
Nhưng mà không đơn giản đến vậy, những ngày sau đó Cảnh San San không ngừng đến tìm cậu.
Lúc cậu chơi bóng, lúc cậu ở trong lớp, mỗi khi nghe giọng cô ta là cậu lại thấy đau đầu.
Tử Lý ngồi nhìn hai người họ bàn luận về một vị vua nào đó của Ai Cập, bĩu môi ghé vào tai Hà Tịch nói nhỏ:
- Cô ta còn có liêm sỉ không vậy? Tớ nhìn cái liền biết cô ta kiếm cớ để ở bên cạnh Dương Minh.
Hà Tịch đang viết bài, nét chữ bị nghệch đi một chút.
Tử Lý tiếp tục lải nhải:
- Nhưng cô ta chẳng lẽ chưa nghe được tin đồn Dương Minh là gay kín à? Sao vẫn dính lấy cậu ta không rời vậy?
- Sao lại thế?
- Sao chăng gì, giờ tất cả mọi người đều nhận định Dương Minh và Tống Đại Nghĩa...
Tử Lý ngại ngùng dùng tay biểu thị: bên nhau đó!
Bên này Dương Minh nào có hay biết gì, mỗi lần Cảnh San San hỏi đều trả lời một cách miễn cưỡng.
Cậu đã nói cô ta có thể tự tìm hiểu ở nhà, nhà cô ta đâu thiếu tiền, thuê gia sư về mà dạy học.
Nhưng cô ta làm như không nghe thấy, càng ngày càng bám dai như đỉa.
Còn quá đáng hơn là một sáng chủ nhật, Cảnh San San mò đến tận nhà cậu.
Dương Minh nằm trên giường, sau buổi tối thức khuya chơi game giờ định đánh một giấc.
Nào ngờ dì giúp việc gõ cửa gọi:
- Dương Minh, có bạn tới tìm cháu?
Bạn nào? Ngoại trừ Tống Đại Nghĩa biết nhà cậu ra, hình như không còn ai khác.
- Là nam sao?
- Không, là một cô gái.
- Không quen.
Dì bảo người ta về đi.
- Cô bé đó nói đến tìm cháu đòi nợ gì đó.
Cậu ngồi day trán:
- Vâng, cháu biết rồi.
Dì không cần làm bữa sáng đâu, cháu không đói.
Dương Minh uể oải rời khỏi giường, đi xuống lầu.
Cảnh San San ngồi ở sofa giữa phòng khách, từ tốn nhấc tách trà lên uống.
Cô hai mắt sáng ngời nhìn xung quanh phòng, mọi thứ trong căn nhà này được tỉ mỉ sắp đặt, đều là những thứ rất giá trị.
Từ bàn đá cẩm thạch, bình hoa sứ cổ kính bày khắp nơi.
- Nhà cậu giàu hơn tôi tưởng nhiều.
Bố mẹ cậu có sở thích sưu tầm cổ vật sao? Trùng hợp quá, bố mẹ tôi cũng vậy.
Cậu lười biếng ngồi xuống đối diện cô, cầm chai nước ép lên uống một ngụm, sau cùng chậm rãi hỏi:
- Đến đòi nợ chứ gì? Muốn bao nhiêu?
Chuyện là hai hôm trước Cảnh San San nhất quyết muốn lôi kéo cậu đến thư viện, Dương Minh phiền não phất tay, kết quả khiến cô ngã nằm ra đất, trước sự chứng kiến của mấy học sinh lớp dưới.
Cảnh San San đau đớn tủi thân, chiếc vòng phỉ thúy gia truyền nhà cô cũng vì thế mà vỡ thành mấy mảnh.
Cô ta khóc lóc om sòm, mấy cậu học sinh lớp mười còn đứng ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, trách cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, đẩy ngã người ta.
Dương Minh hết cách đỡ cô đứng dậy, hỏi làm sao mới chịu nín? Cảnh San San nói phải làm cho cô ta hai chuyện.
Cậu bất lực đành gật đầu đồng ý, nhưng với điều kiện là hoàn thành trong vòng một ngày.
Cô ta vui vẻ nói được.
Thế nên mới có cảnh ngày hôm nay.
Cảnh San San hai mở hai mắt to tròn nhìn cậu:
- Tôi không cần tiền.
Cậu đã hứa làm cho tôi hai chuyện.
Thật ra tôi có chút hối hận, đáng ra tôi nên nói là mười chứ không phải hai.
Cậu nhếch miệng:
- Tham lam.
Muốn gì thì nói đi.
- Tôi muốn cậu đến trung tâm thương mại, chơi cùng tôi, tặng tôi một món quà.
Mẹ nó, phiền chết đi được.
Dương Minh chửi thầm trong lòng.
Đến mẹ cậu còn chưa từng bắt cậu làm thế.
Nhưng nhìn lại đến vết xước xấu xí trên bàn tay trắng nõn của cô thì đành nhịn xuống.
- Chuyện thứ hai?
- Tôi chưa nghĩ ra.
- Loại con gái như cậu đúng là phiền.
- Cậu đừng hòng nuốt lời, tôi còn mấy em trai lớp mười làm nhân chứng đấy.
- Đợi đây, tôi lên phòng thay đồ.
Nói xong, cậu đứng dậy, lười biếng leo lên lầu.
Cảnh San San nhìn theo một khắc cũng không rời.
Lúc cậu nghiêm túc trông rất soái, lúc lười biếng lại càng có mị lực hơn.
Nhà cô tuy gọi là điều kiện, nhưng mẹ cô làm giảng viên đại học, lương không quá cao, sau này về cùng với bố cô kinh doanh nhà hàng, lâu dần kinh doanh thuận lợi, lời ngày càng lớn, cơ ngơi cũng được mở rộng.
Nhà ở cũng là chọn ở nơi đắt đỏ, nhưng so với nhà cậu hình như còn kém xa.
Trong trường cũng chưa từng nghe nhiều về gia đình của Dương Minh, chỉ biết