Hà Tịch xách vali theo Tử Lý vào nhà.
Khác với tưởng tượng của cô, trong nhà thế mà yên tĩnh đến lạ, chẳng có lấy một bóng người.
- Bố mẹ cậu đâu rồi?
- Về quê hết rồi, năm nay bà ngoại tớ bị ốm.
- Sao cậu không về?
- Về đấy chán phèo.
Suốt ngày bị mấy bà cô lắm chuyện soi mói, còn hỏi bao giờ lấy chồng.
Tử Lý đặt túi lên ghế, chạy vào trong bếp lấy cho cô một ly nước rồi mới nói tiếp:
- Nếu không thì tớ đã không để cậu ở lại đây, có bố mẹ tớ nhất định cậu sẽ thấy không thoải mái.
Hà Tịch chỉ cười mà không hỏi thêm gì khác.
Có bạn thân tính toán chu toàn thay cô như vậy, cô bắt đầu thấy cảm động rồi.
Buổi chiều, hai người sau khi tắm rửa xong xuôi liền ra khỏi nhà.
Tử Lý vẫn là phong cách cũ, lồng lộn hết mức có thể, còn mạnh miệng tuyên bố:
- Hôm nay tớ sẽ là người chiếm trọn spotlight, bất đắc dĩ mà lấn áp hào quang lớp trưởng của cậu.
Bạn thân à! Đừng giận nhé!
- .....
Hà Tịch quả thực không còn gì để nói.
Da tay da chân đã nổi hết cả gai ốc lên rồi nhưng miệng vẫn còn rất lạc quan đấy.
Gió bắt đầu thổi vù vù, cảm giác tê buốt len lỏi vào từng tấc da tấc thịt thịt.
Quả nhiên mấy giây sau, cô cảm giác được người bên cạnh nép sát vào tay mình, giọng nói có chút run rẩy:
- Con mẹ nó lạnh chết đi được.
Sao taxi còn chưa đến nữa? Thời tiết thế này là đang có ý chống đối với tớ đây mà!
- Tớ nói cậu mặc ấm một chút, cậu lại đi mặc váy ngắn.
Hay là mình quay về thay đồ? Lỡ bị bệnh thì phải làm sao?
Tử Lý nhất quyết phản đối:
- Không thay, còn thay nữa sẽ bị muộn.
Bọn Tống Đại Nghĩa lại có cớ để cằn nhằn.
- Tớ thấy cậu đâu có sợ cậu ta cằn nhằn, cậu sợ xấu thì có.
- Kệ tớ, taxi đến rồi kìa, mau đi thôi!
Hà Tịch cảm thấy đã không còn sớm.
Cô vốn định sẽ ghé qua nhà ông Trương trước, hiện tại e rằng không kịp.
Ngồi trên taxi, cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng đã khác xa so với nhiều năm trước.
Con đường vốn tưởng quen thuộc vô cùng, giờ nhìn lại có chút lạ lẫm.
Cũng ba năm rồi, thêm một vài toà nhà mới mọc lên là chuyện bình thường, chỉ là cô thấy không được đẹp giống như trước kia.
Tiếng gọi của Tử Lý đem cô trở về thực tại.
- Tiểu Tịch, nhìn kìa! Nhớ hàng cây già đó không? Là chỗ mà tớ bị hỏng xe đạp.
Cũng may hôm đó tớ gặp cậu, nếu không tớ nhất định đã ngồi khóc ở đó đến tận khuya.
Hà Tịch bắt đầu hồi tưởng:
- Tớ nhớ lúc đó cậu bị xước xát hết người, mặt mũi thì lấm lem.
Nước mắt nước mũi lẫn lộn, cậu còn dùng áo khoác của tớ để lau mặt nữa.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười khanh khách.
Chuyện nhiều năm, họ lại cùng nhau nhớ rõ tới vậy, không phải vì hồi ức ấy quá đỗi khó quên, chỉ là vì người trong hồi ức ấy thực sự đặc biệt.
Hà Tịch rất biết ơn sự xuất hiện của Tử Lý trong cuộc đời mình, cũng biết ơn vì Tử Lý đã trở thành bạn tốt nhất của cô.
Hà Tịch nắm lấy tay Tử Lý, chân thành mà nói:
-Cậu là một trong những niềm an ủi lớn nhất của đời tớ!
Người nọ vui như được mùa:
- Ai dô, nói như rót mật vào tai tớ ấy nhỉ! Miệng của cậu càng ngày càng ngọt đấy có biết không?
Tử Lý vui sướng cực kỳ, không ngừng đưa tay nhéo má cô.
Lái xe thấy bọn họ trò chuyện có vẻ thoải mái cũng không ngại mà góp vui đôi ba câu.
Con đường ngày càng ngắn lại, chẳng mấy chốc mà đã tới được trường cũ.
Hà Tịch đứng ngẩn người một hồi lâu.
Nhìn từng gốc cây già nua đã trải qua bao năm phong sương, từng ô gạch dưới chân đã in dấu bao nhiêu bước chân của bao thế hệ học sinh, hồi ức một thời bắt đầu ùa về, có đôi lúc nhẹ nhàng như cánh hoa rơi, có đôi lúc lại mãnh liệt tựa mây giông mùa hạ.
Hà Tịch thậm chí còn không ý thức được bản thân đang tiến gần lại cổng trường.
Cô đột ngột bị Tử Lý kéo lại, còn bị gõ nhẹ một cái vào đầu.
- Lúc nãy ở trên xe, chúng ta đã thống nhất là gặp gỡ mọi người trước rồi mới vào trong trường cơ mà!
- À, tớ quên mất.
Thế là Hà Tịch theo Tử Lý đi qua bên kia đường.
Quán ăn mà Quách Hàng mở tuy diện tích không lớn lắm nhưng lúc bước vào không gian lại rất thoáng.
Đa số bàn ghế được xếp gọn trong góc, chỉ chừa lại vài cái giành cho những vị khách đặc biệt.
Hà Tịch đi vòng quanh một lượt, ngắm từng bức tranh thủy mặc treo trên tường, rảnh rỗi liền ngẫm nghĩ xem mấy câu thơ bên cạnh rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Lúc Quách Hàng nhìn thấy Hà Tịch, tay thì cầm đĩa cá, tay thì cầm đĩa rau.
Cậu ta kích động hô lớn:
- Lớp trưởng!
Hà Tịch bị tiếng gọi làm cho giật mình, cô quay đầu, phát hiện đã nhiều năm vậy rồi, Quách Hàng cũng không còn giống chàng trai trong trí nhớ của cô nữa.
Cô mỉm cười gật đầu:
- Hôm nay đến đây mong muốn được nếm thử tay nghề của ông chủ Quách.
Ông chủ Quách không chê phiền chứ?
Cậu ta bật cười:
- Đã là lớp trưởng tất nhiên không phiền.
Cậu muốn ăn món nào thì cứ nói tôi, tôi liền làm cho cậu.
Tử Lý nhìn cậu ta một lượt rồi đánh giá:
- Mở quán ăn có khác, béo lên không ít nhỉ! Hồi đi học tôi nhớ cổ tay cậu còn nhỏ hơn cổ tay tôi.
Quách Hàng đặt đĩa thức ăn xuống bàn, vừa chỉnh lại tạp dề vừa đáp:
- Cậu không mở quán ăn mà cũng béo đấy thôi.
Chỉ là một câu nói đùa vui, không ngờ lại khiến Tử Lý bóp nát lon nước trong tay.
Bỗng phía sau truyền đến tiếng cười lớn.
Tống Đại Nghĩa thong dong đi đến khoác vai Tử Lý, ghé vào tai cô thì thầm:
- Bản thân có hơn ai đâu mà cũng nói người ta béo cho được.
Chậc...chậc...
Tử Lý tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định phản đòn thì bỗng thấy tai hơi nhột.
Hơi thở của cậu ta phả vào tai khiến Tử Lý rùng mình.
Cô chạy tại ôm lấy Hà Tịch, miệng kêu:
- Kinh