Hà Tịch ngắm nghía từng mẫu điện thoại mới, sau đó lại chăm chú nghe nhân viên giới thiệu tỉ mỉ.
Nghe đi nghe lại vẫn rất phân vân, cái nào cũng đều tốt, cô chọn không được.
Bản thân cô không rành về mấy thứ công nghệ lắm, phiền não không thôi.
Cuối cùng vẫn là nhờ tới sự giúp đỡ của Dương Minh.
Cô bặm môi hỏi:
- Cậu thấy cái nào được hơn?
Dương Minh nhướng mày:
- Ban nãy có người nói tôi đừng theo sau làm phiền đấy.
Cô đúng là có nói vậy...
- Tôi chỉ là...sợ cậu cười tôi quê mùa, đến điện thoại cũng không biết mua.
Ánh mắt cậu ngay lập tức dịu đi:
- Từ trước tới nay tôi có khi nào cười chê cậu chưa?
Không cần nghĩ ngợi cũng biết đáp án là gì.
Cậu chưa từng chê cười cô.
Dương Minh bước đến cạnh cô, cầm một chiếc điện thoại lên rồi nói:
- Lấy chiếc này đi, đắt hơn chút nhưng dùng rất tốt, màu lại đẹp mắt.
Hà Tịch cảm thấy không ổn lắm.
Mẫu này...chẳng phải là giống y hệt chiếc mà cậu đang dùng sao? Từ kiểu dáng tới màu sắc, không khác chút nào.
Nữ nhân viên nghe vậy liền có chút nóng lòng hỏi:
- Anh chị muốn mua chiếc này đúng không ạ? Hiện tại bên chúng tôi đang có chương trình tặng kèm một món quà, trong số quà kia anh chị muốn món nào có thể tùy ý chọn.
Hà Tịch càng thêm phân vân, thế là Dương Minh thay cô quyết định luôn:
- Chúng tôi lấy chiếc này.
Sau đó quay sang hỏi cô:
- Có chọn quà không?
Chọn! Tất nhiên là chọn.
Điện thoại đắt như vậy...có quà tội gì mà không lấy.
Quanh đi quẩn lại, Hà Tịch chọn được một cái ốp lưng khá dễ thương, tuy không đáng tiền nhưng cô vẫn rất ưng.
Chỉ là đến tận khi ngồi vào xem rồi, cầm điện thoại trên tay, cô vẫn chưa hết băn khoăn.
Dùng điện thoại giống nhau...cứ như là dùng đồ đôi ấy.
Liệu người khác có hiểu lầm không?
- Chiếc này gần đây khá phổ biến.
Em gái cậu cũng dùng đấy thôi.
Nghe Dương Minh nói vậy, cô cũng nhớ ra điện thoại của Đinh Nhiên hình như cũng giống cái này.
Chỉ là...có thể là màu khác mà, sao nhất định phải là màu đen giống cậu chứ?
Vẫn còn mấy ngày nữa mới hết kỳ nghỉ lễ, Hà Tịch là một trong số ít những người trở lại trường sớm nhất.
Mở vali ra, số bánh kẹo mà mẹ cô gói gém đủ để cô ăn trong vòng một tuần.
Chính cô lúc thấy chúng cũng hoảng sợ vô cùng.
Bạn cùng phòng thì không ở đây, không biết đem chia bớt cho ai, ăn một mình thì bao giờ mới hết đây?
Cô về trường sớm không phải là không có lý do.
Vương Lệ gọi điện nói muốn gặp mặt, thế là buổi chiều cô liền mò tới công ty của chị.
Nhìn vào tấm poster trên màn hình vi tính, Hà Tịch ngẩn người.
- Cuộc thi thiết kế?
- Thế nào? Muốn tham gia không?
Vương Lệ đứng dậy kéo ra cửa ra, ánh hoàng hôn rọi vào khiến cả căn phòng bừng sáng.
Lòng Hà Tịch lúc này có hơi rối rắm.
Vương Lệ đưa tay giữ chặt vai cô, kiên định nói:
- Tham gia đi! Chị thấy em thực sự rất có khả năng! Nhân lúc còn trẻ hãy theo đuổi đam mê, đừng có do dự.
Hiện giờ ngành thời trang phát triển vô cùng, là một trong những ngành hấp dẫn nhất.
Nếu nói về tiền bạc tuyệt đối không thua kém những ngành khác.
Bước chân vào ngành này, cố gắng một vài năm, khi đạt thành tựu rồi thì mua nhà mua xe không phải chuyện khó.
Tương lai không hề đáng lo, so với cái ngành mà cô học thì có gì mà không bằng? Cô còn do dự cái gì chứ?
Hà Tịch lắc đầu:
- Vấn đề không phải là tiền...
Cô có rất nhiều nỗi lo, cô không dám đánh cược.
Vương Lệ khó hiểu:
- Rốt cuộc là vì lý do gì? Chị nói cho em biết, cuộc thi lần này không phải nhỏ, có rất nhiều các nhà đầu tư có máu mặt tụ họp lại ở nơi này.
Nếu có thể đạt giải, sau này việc đặt chân tới các tuần lễ thời trang lớn trong nước không còn khó khăn nữa.
Nó thật sự mở ra cho em một tương lai sáng lạn đấy!
- Em chỉ là vẽ vời linh tinh, tham gia cuộc thi lớn như vậy e rằng có phần quá sức...
Đã là một cuộc thi lớn thì sẽ quy tụ rất nhiều nhân tài.
Ở cái đất nước rộng lớn này có biết bao nhiêu người có niềm yêu thích giống cô, chưa kể đến các sinh viên chuyên ngành thiết kế, họ có tài năng lại được đào tạo bài bản, hơn hẳn một kẻ "đá chéo sân" như cô.
Vương Lệ lại nhíu mày, quả quyết phản đối:
- Tin chị đi, chị nhìn ra tài năng của em.
Cho dù em không tin chị thì cũng phải tin vào bản thân mình chứ!
Sau đó thực sự là giành cả buổi chiều để khuyên nhủ cô, thấy thái độ cô vẫn do dự không quyết, cuối cùng chán nản phất tay:
- Chị nói cũng chỉ nói tới đây thôi.
Em về suy nghĩ cho kỹ đi.
Đây là cơ hội vô cùng lớn, nếu em bỏ lỡ e rằng