Hà Tịch hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp thì cũng nhận được kết quả cuộc thi thiết kế.
Bao nhiêu công sức bỏ ra vô cùng đáng giá, cô đã qua vòng loại.
Chỉ có điều ban tổ chức thay đổi thời gian và địa điểm cuộc thi, từ vòng hai cô sẽ phải bay tới thành phố khác để tham dự.
Buổi trưa, cô ngồi trong phòng đọc sách liền nhận được điện thoại của Dương Minh, cậu nói muốn gặp cô một chút.
Chỉ là giọng của cậu rất mệt mỏi, pha lẫn chút run rẩy.
Con đường phía sau ký túc xá vẫn luôn đông người qua lại.
Hà Tịch từ xa đã thấy cậu đứng dựa vào gốc cây, nét mặt nặng nề.
Thấy cô đi tới, cậu ngồi xuống ghế.
Hà Tịch cũng ngồi xuống bên cạnh, còn chưa kịp hỏi đã nghe cậu nói trước:
- Tôi đã nghe mọi chuyện rồi.
Hà Tịch biết mà vẫn hỏi:
- Cậu đang nói tới chuyện gì?
- Chuyện về mẹ của chúng ta và cả nhà chú Trình.
Cô biết rồi sẽ có ngày này mà.
Hoá ra khoảnh khắc vén màn sự thật, không gian xung quanh lại yên ả tới vậy, ngay cả gió cũng thương xót cho họ, không nỡ thổi mạnh.
Đàn chim đi lại trên mặt cỏ, lặng lẽ tìm kiếm thức ăn.
Tiếng người qua lại nhỏ dần, cuối cùng con đường chỉ còn lại hai người.
Nắng xuyên ta tán cây rọi xuống khuôn mặt của cậu.
Ánh mắt Dương Minh nhuốm đầy muộn phiền, sự day dứt và dằn vặt không thể nói thành lời.
Cả hai im lặng rất lâu.
Hà Tịch bị người bên cạnh kéo vào lòng.
Cậu ôm rất chặt, mà cô cũng không vùng vẫy, cứ để mặc như vậy.
- Cậu đã từng rất buồn phải không?
Hà Tịch gật đầu.
- Mẹ cậu đã tới gặp mẹ tôi, bà ấy đã xin lỗi.
Cậu không cần suy nghĩ nhiều.
- Vậy còn chú Trình?
Trái tim cô hơi nhói, hình ảnh của ông, khuôn mặt điềm đạm của ông như một chất độc ngấm vào trong xương tủy, ban đầu không chút dấu hiệu, một khi bộc phát liền có cảm giác như muốn lấy mạng người.
Cô hít một hơi sâu, rành mạch nói:
- Ông ấy không cần tôi, tôi cũng vậy.
Dương Minh không hỏi thêm nữa mà buông cô ra.
Cậu thở ra một hơi dài, giọng hơi run:
- Xin lỗi.
Hà Tịch nắm chặt tay áo của cậu, dáng vẻ của cậu hiện giờ khiến cô xót xa.
- Cậu vốn không có lỗi.
Dương Minh lắc đầu.
Trong khi hai gia đình họ đang sung sướng hạnh phúc, cô và mẹ cô sống thế nào?
Thì ra cô có lý do chính đáng để ghét cậu, ghét cả gia đình của cậu.
- Tôi có tư cách gì...
Để mà đòi được ở bên cạnh cậu đây?
Cậu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, giọng nói ấm áp:
- Cậu nên sống thật hạnh phúc mới phải.
Hà Tịch không muốn cậu buồn, nói ra lời mà chính bản thân cũng không tin được:
- Tôi hiện tại rất hạnh phúc.
- Thật sao?
Cô kiên định gật đầu:
- Thật.
Dương Minh đưa tay chạm nhẹ vào má của cô.
- Vậy thì tốt.
Chỉ cần cậu vui vẻ...
Bàn tay cậu mang theo lưu luyến rời khỏi, để lại trên má cô một chút hơi ấm nhè nhẹ.
Dương Minh không nhìn cô thêm lần nào nữa, chua chát quay lưng đi.
Hà Tịch trong lòng dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ.
Nhìn bóng dáng của cậu đi ngày một xa, cô không hiểu vì lý do gì mà lại cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ chỉ nói có vài câu như vậy, cậu không hỏi quá nhiều, sau đó rời đi không để lại chút vết tích nào.
Tại buổi lễ tốt nghiệp, họ rốt cuộc cũng gặp lại nhau.
Dương Minh nhìn theo cô, thấy nụ cười trên môi cô, thấy ánh mắt vui vẻ của cô, ắt cảm thấy yên lòng.
Liễu Yêu thấy cậu thì liền kéo tới, nói cậu chụp hình chung đi.
Cậu thẳng thắn nói:
- Tôi muốn chụp riêng với Hà Tịch một tấm.
Hà Tịch không có ý kiến gì.
Giữa bọn họ dường như đã trở lại mối quan hệ bạn bè thuần khiết, không gượng gạo, không né tránh, nhưng vẫn có khoảng cách.
Hai người đứng bên cạnh nhau trông vô cùng hoà hợp.
Âu Tuấn đưa máy ảnh lên cao:
- Cười lên đi.
Hà Tịch mỉm cười, Dương Minh cũng vậy.
Chụp xong, Hà Tịch ngay lập tức bị Liễu Yêu kéo đi.
Dương Minh dõi theo bóng dáng của cô, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc cũng buông lỏng.
Buổi tối hôm đó toàn khoá liên hoan.
Ai cũng có mặt đông đủ, chỉ Dương Minh là không xuất hiện.
Hà Tịch ngồi im lặng trong một góc xem lại những bức ảnh mà Âu Tuấn gửi.
Có ba bức ảnh của cô và Dương Minh, cậu không hề nhìn vào máy ảnh, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Liễu Yêu nhìn cái là đoán ra, nhân lúc Hàn Lập đi qua liền giúp cô hỏi một chút:
- Tên họ Dương đâu rồi? Không tới hả?
- Dương Minh ấy à? Không tới được!
- Sao thế? Cậu ấy có chuyện gì à?
Hàn Lập lắc đầu:
- Không có chuyện gì cả, cậu ấy ra nước ngoài thôi.
Giờ này chắc đang ngồi trên máy bay rồi.
- Ra nước ngoài? Đi du lịch à? Sao gấp thế?
- Du lịch cái gì chứ? Cậu đừng đùa, người ta là sang đó làm