Giám đốc Vương có lẽ thực sự tò mò về mái tóc cậu ấy, không nhịn được bèn hỏi: “Tóc này của cậu là uốn hay xoăn tự nhiên vậy?”“Uốn đó uốn đó.” La Trạm cười nói, “Từ đời tổ tiên đến đời ba tôi đều là người Hoa Hạ thuần chủng, không lai gien từ nơi khác đến đâu.”Bên cạnh cậu ấy chính là dì béo, cũng là tình nguyện viên lớn tuổi nhất ở đây.Đôi mắt bà ấy cong cong, mặt tròn tròn, trông rất thân thiện: “Lần đầu tiên gặp mặt xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Thạch, là Chủ nhiệm Ủy Ban của tiểu khu chúng ta, tôi là một công nhân viên chức đã về hưu.
Sau này công việc có gặp vấn đề gì cứ đến nói với tôi hoặc giám đốc Vương là được, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho mọi người.
Đang trong thời kỳ đặc thù, mọi người đều không dễ dàng, nhìn những người trẻ tuổi là mọi người đây đến báo danh làm công tác tình nguyện, tôi thật sự rất cảm động…”Đại khái thao thao bất tuyệt như vậy hết ba phút, chủ nhiệm Thạch rốt cuộc cũng kết thúc bài diễn thuyết của mình.Mọi người không khỏi nóng lòng dời mắt sang vị tình nguyện viên kế tiếp.Đối phương đại khái đã hơn bốn mươi tuổi, có một điểm hói rất nhỏ, nói chuyện thong thả ung dung, ngữ điệu vô cùng nhu hòa, vừa nghe liền biết tính tình rất tốt.“Tôi ở lầu 5 phòng 401, mọi người cứ gọi tôi là lão Trần là được.”Ông ấy tự giới thiệu vô cùng ngắn gọn, ngắn gọn đến mức đến lượt Cố Chiếu mà cô còn không kịp phản ứng lại.Cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, được đám đông nhìn đến này luôn luôn là thứ Cố Chiếu sợ hãi nhất, sẽ khiến cô nghĩ đến nhưng kí ức không vui.“Tôi… Tôi tên là Cố Chiếu.
Ở tại lầu 3 phòng 301.
Rất vui được gặp mọi người..”Cô cúi gằm mặt, càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng quả thực nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, xem như đã biểu hiện rõ nét nhất chứng sợ xã hội của mình.“Vui vẻ vui vẻ đi, tôi cũng rất vui được quen biết mọi người.
Từ hôm nay trở đi chúng ta liền tạo thành một đội tình nguyện viên nhỏ, đều là đồng đội, không cần khách khí.” Trương Nhã nhìn thấy Cố Chiếu không được tự nhiên, liền có tâm giúp cô giảm bớt cảm giác căng thẳng, tiếp chuyện, “Giám đốc Vương, anh xem công tác kế tiếp phân phối như thế nào vậy? Chúng tôi cần làm những gì đây?”Giám đốc Vương đã sớm chuẩn bị xong, từ trong cái rương trên mặt đất lấy ra phân phát cho mỗi người một bộ đồ bảo hộ, nói: “Dùng một lần, mỗi người một bộ, chú ý đừng làm rách, nếu