1.
Vào một ngày mùa đông gió bắc rít gào, trong lúc tôi và Tam gia đi qua
cầu vượt có trông thấy một hàng bán hạt dẻ rang đường. Hôm ấy tôi không
mang tiền theo nên đành chủ động nhún nhường trước mặt Tam gia.
Tôi nói: “Anh mua cho em một gói hạt dẻ đi, tháng này em sẽ không vô cớ gây chuyện nữa.”
Tam gia thoáng đắn đo rồi hỏi trịnh trọng hỏi tôi: “Nếu bây giờ anh và Lý Dịch Phong cùng đứng trước mặt, em chọn ai?”
Ánh mắt tôi chứa đầy vẻ kiên định: “Chọn anh!”
Rồi tự thì thầm trong bụng, Tam gia anh ngố thế? Làm sao Phong Phong lại lưu lạc tới bước để em chọn được chứ?
Kết quả Tam gia nghe xong liền phăm phăm bỏ đi, chỉ ném lại cho tôi một
câu duy nhất: “Một đứa con gái nói dối không xứng được ăn hạt dẻ.”
Cuối cùng tôi quyết định không nhún nhường nữa, trực tiếp dùng vũ lực
đàn áp cướp lấy ví tiền để mua một gói hạt dẻ rang đường nóng hổi.
2.
Năm nào đến dịp sinh nhật Tam gia, mẹ gã cũng chuyển cho “một số tiền
lớn” làm quà sinh nhật. Một lần sắp đến sinh nhật gã, ngân hàng gửi tin
nhắn thông báo biến động số dư, đó là tiền mẹ gã chuyển vào, “số tiền
lớn” là mười đồng (sau này mới biết là phải kích hoạt chức năng chuyển
khoản để thực hiện một nghiệp vụ nào đó).
Ngay lúc ấy Tam gia tỏ ra rất đỗi phấn khởi, bước tới ôm chầm lấy tôi,
cất giọng ai oán, nói với tôi bằng giọng điệu của một đứa trẻ bị bỏ rơi: “Hình như mẹ anh không cần anh nữa rồi, em cưu mang anh được không?”
Mặc dù tôi rất ghét cái dáng vẻ một tên con trai cao 1m82 vẫn chưa học
được điệu bộ cute lạc lối của một đứa trẻ 1m28 nhưng vẫn cất giọng đầy
khí phách: “Lần sau thẻ hết tiền anh cứ nói, em sẽ chuyển khoản cho.”
Tam gia lúc đó vẫn chưa hoàn hồn sau cú đả kích mười đồng, gã thều thào nói: “Nhưng em đâu phải là mẹ anh.”
Tôi vỗ ngực: “Không sao, anh cứ coi em là mụ dì ghẻ ác độc đi!”
Tam gia: “Mụ dì ghẻ ác độc? Làm gì có chuyện mụ dì ghẻ ác độc chuyển
khoản cho anh? Dì ghẻ ác độc đáng lẽ phải cầm đèn cầy tay trái, cầm roi
da tay phải mới đúng…”
Tôi không còn gì để nói. Có điều, anh chắc chắn đang cầm đúng kịch bản đấy chứ, Tam gia?
3.
Tam gia rất thích chơi một game tên là “Liên minh huyền thoại” (gọi tắt
là LOL). Nghĩ đến tình cảnh quanh năm sống nơi đất khách quê người của
chúng tôi, tôi mắt nhắm mắt mở cho gã theo đuổi sở thích này, ít nhất
hạn chế được thời gian ra ngoài rong chơi của “tình yêu bé bỏng” sau
này.
Hôm đó gã đi xem trực tiếp giải đấu LOL, không may máy móc bị trục trặc
nên trận đấu bị chậm lại năm tiếng, từ một giờ chiều theo lịch ban đầu
chuyển thành sáu giờ tối mới khai màn, đến khi kết thúc thì đã là hơn
một giờ sáng. Tam gia bắt xe bus về nhà, hơn ba giờ sáng mới đi ngủ, vậy mà chín giờ sáng ngày hôm sau đã có thể tỉnh táo vui vẻ đi xe bus tới
xem thi đấu tiếp rồi…
Những khi không phải đi làm bình thường gã dậy rất muộn, đây quả thật là lần đầu tiên tôi trông thấy gã chăm chỉ nhiệt tình như vậy.
Tôi nói với gã: “Đối với những việc của em, anh chưa bao giờ quan tâm và dành nhiều thời gian đến thế!”
Lúc đó gã đang xem thi đấu, sân vận động ầm ĩ như cái chợ vỡ, tôi nghe
thấy gã hô hào với tôi trong những tiếng tạp âm nhức óc: “Nói nhăng nói
cuội! Có lần nào cãi nhau với em xong mà anh không mất cả một đêm để
chơi game
cho bõ tức?!”
Nhờ câu nói cảm động đến rớt nước mắt này, trong cuộc gặp gỡ vài ngày
sau đó, tôi đã xóa game đó của gã đi. Thân là một học sinh theo khối tự
nhiên trước đây, nhất định tôi không chỉ dùng phương thức nhanh gọn mà
kém cỏi là xóa đi đơn thuần mà còn không để lại bất cứ một file hệ thống nào bên trong
4.
Có lần dẫn Tam gia tới nhà chị gái chơi, đứa cháu hai tuổi rưỡi của tôi
rất quý Tam gia, hai chú cháu chơi với nhau cực kỳ vui vẻ. Đến giờ đi
ngủ cháu tôi vẫn chưa chơi đã, cứ ôm lấy cổ Tam gia không rời, cứ như
một đôi tình nhân thắm thiết sâu nặng một giây cũng chẳng nỡ rời xa vậy…
Chị tôi cương quyết bế thằng bé vào phòng, một phút sau nó liền khóc lóc chạy ra phòng khách, ôm chân Tam gia la lối “Con ngủ với chú cơ!” không khác gì một đôi tình nhân thắm thiết sâu nặng một giây cũng chẳng nỡ
rời xa vậy…
Ở nhà chị, cả tôi lẫn Tam gia đều trải chăn màn nằm dưới nền phòng
khách. Vì vậy để nhanh chóng dỗ cho thằng bé đi ngủ, bất đắc dĩ chị tôi
đành trải thêm một chiếc chăn nữa ra nền phòng khách rồi tắt hết đèn
đóm, định để thằng bé đi ngủ mới bế vào phòng. Tôi và Tam gia cũng không thể không giả vờ ngủ, để hết tất cả điện thoại, tablet sang một góc.
Thằng nhóc ồn ào vô cùng, hào hứng đến mức nằm bao nhiêu lâu cũng chẳng
ngủ được. Trong phòng khách không một tia sáng, tôi thấy buồn ngủ nhanh
hơn cháu mình dù trước đó đã download một kỳ tiết mục của Tống Nghệ, bảo là trước khi đi ngủ mở ra xem cùng Tam gia, song cơn buồn ngủ ập đến
quá bất ngờ, mí trên mí dưới của tôi bắt đầu đánh lộn…
Đúng lúc tôi sắp ngủ thì tự nhiên có cảm giác thắt lưng bị một bàn tay
cấu véo liền choàng mở mắt, thế rồi tôi nhìn ngay ra đôi mắt sáng rực
của Tam gia trong bóng đêm. Trong mười phút tiếp theo, cứ đúng vào lúc
tôi gà gật ngủ thì gã lại bóp tay hoặc là chọc vào mặt tôi, ý đồ không
muốn cho tôi ngủ.
Tôi thỏ thẻ hỏi gã: “Có chuyện gì?”
Tam gia cười khúc khích vẻ rất bỉ ổi: “Chuyện tốt!”
Nói tiếp nữa thì ngại quá. Lúc ấy tôi thật sự thấy ngượng, cứ nghĩ là cả ngày nay ở nhà chị, Tam gia muốn tranh thủ lúc không có ai để hôn mình
hay gì đó. Cảm giác vừa bí ẩn lại cấm kỵ này đã giúp tôi chịu đựng được
tới lúc thằng bé ngủ và được chị gái bế vào phòng.
Cuối cùng ngoài phòng khách chỉ còn lại hai đứa chúng tôi. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh hỏi gã: “Tóm lại là có chuyện gì?”
Thế rồi Tam gia đứng bật dậy, chạy vào tủ lạnh trong bếp cầm ra một thứ
gì đó, nói với tôi bằng vẻ mặt đầy công trạng: “Anh phải tranh thủ lúc
thằng bé không để ý giấu đi đấy, cho em một lon này!”
Nhìn hai lon coca trước mặt, vào thời khắc đó, con tim tôi đã vỡ vụn!