Chúng tôi thường bay qua lại giữa Hạ Môn và Bắc Kinh nên
bạn cùng phòng đã thắc mắc với tôi: “Nếu hai người có thể tiết kiệm được nhiều tiền thế thì sao không cùng nhau đi du lịch ở nơi khác? Chỉ tới
Bắc Kinh với Hạ Môn như thế có gì vui? Chắc thăm thú gần hết các thắng
cảnh rồi hả?”
Tôi đã trả lời nó thế này: “Chỉ có cậu là lắm điều thôi.”
Một người xinh đẹp và thông minh như tôi sao lại chưa nghĩ đến việc hẹn
gặp nhau ở một nơi ở nằm giữa hai địa điểm chứ, như thế còn có thể tiết
kiệm được chút lộ phí mà.
Nhưng mục đích của chúng tôi không phải là đi du lịch. Chúng tôi chỉ
muốn gặp gỡ rồi ở bên nhau, sau đó tìm hiểu kỹ hơn về cuộc sống của đối
phương mà thôi. Ví dụ như tôi sẽ chỉ vào toà nhà ký túc của gã rồi nói
“Phải vẽ thêm một sân thể dục bên cạnh vào bản đồ mới được”, còn gã thì
mời các bạn tôi cùng phòng tôi đi ăn, hát karaoke, cùng chúng tôi tới
công viên trò chơi chơi trò nhảy ếch.
Cảm giác được hoà nhập với các bạn của người yêu rất tuyệt, sẽ khiến
người ta cảm thấy mình cũng tham dự vào cuộc sống của đối phương.
Thỉnh thoảng cãi nhau, tôi không nghe điện thoại của gã, gã sẽ gọi cho bạn cùng phòng nhờ nó năn nỉ hộ.
Có lần tôi với gã đang nói chuyện thì bất ngờ gã bị cướp mất điện thoại. Sau đó mấy tên con trai gọi điện cho tôi rồi nói mấy câu khiến Tam gia
chỉ muốn đấm, kiểu như “Em nhớ chị lắm chị Bố ơi!”
Rất nhiều lần tôi đến Hạ Môn gặp Tam gia vào mùa đông, lúc đó tôi đã thi cử xong nhưng Tam gia thì chưa. Lần đó tôi đã báo cáo với mẫu hậu đại
nhân nên quyết định ở lỳ hai tuần ở Hạ Môn, chờ gã được nghỉ thì về cùng luôn.
Đám con trai ở cùng tầng với Tam gia học cùng một lớp, lần nào thi xong
cũng tụ tập ăn uống, đánh bài, chơi game. Tôi không thích ở nhà trọ nên
trong khi họ đi thi thì tôi ngồi trong ký túc của gã tự tìm niềm vui cho mình, chờ họ vừa về chúng tôi sẽ cùng chơi trò người sói. Chúng tôi đã
từng chơi ở bãi đất trống bên khe núi, chen chúc trong ký túc xá hay
trên bàn ăn ở quán nướng… vậy nên lần nào tôi xuất hiện trong ký túc của Tam gia thì ngay lập tức căn phòng sẽ đông nghịt người chỉ trong chưa
đầy 10 phút.
Từ đó mỗi lần đến lượt, tôi đều tự có nhạc hiệu của riêng mình. Đó là âm thanh tựa như tiếng vọng ở hành lang, nội dung cụ thể là “Chị Bố đến
rồi! Chơi người sói thôi! Chơi người sói thôi!”
15.
Lần đó Tam gia phải thi cả tuần nên chúng tôi đã thuê một phòng trong
nhà nghỉ bình dân bên bờ biển. Chủ nhà là một người đàn ông gầy gò nhưng rất tốt bụng, ngày nào thấy chúng tôi đi vào cũng hỏi: “Giấy vệ sinh
trong phòng còn đủ dùng không? Lấy cho cô cậu cuộn mới nhé?”
Điều này khiến tôi dám chắc ngày xưa ông ta đã từng là nhân viên thị trường cho một công ty sản xuất giấy vệ sinh nào đó.
Buổi tối trong lúc Tam gia ôn bài thì tôi nằm trên giường xem tivi, tôi
nhớ hình như bộ phim chiếu dạo đó là “Tuỳ Đường diễn nghĩa”. Cứ ôn bài
được một lúc Tam gia lại không kiềm chế được mà quay lại nhìn
màn hình
tivi vài lần, tôi liền lườm gã, ý nhắc gã tập trung vào bài học. Sau đó
gã ôm sách chạy vào toilet, tôi tò mò qua đó xem thì thấy gã đang ngồi
trên ghế con, sách để trên nắp bồn cầu, tập trung ôn bài. Tôi cảm động
không thôi trước tinh thần hiếu học đó, liền nói: “Em tắt tivi rồi, anh
ra ngoài học đi.”
Tam gia nghe nói tôi tắt tivi liền gào lên với tôi: “Không được tắt!
Không được tắt! Đó là trụ cột tinh thần của anh đấy! Anh định học xong
thì ra ngoài xem phim mà!”
Mặt biển phía sau nhà trọ thật yên tĩnh. Không giống với bãi tắm ở Thanh Đài năm nào cũng có người bơi lội, nó giống với bờ biển chỉ hợp với
những đôi yêu nhau, thường xách giày thả bước bên bờ cát hay xuất hiện
trong phim ảnh hơn. Chập tối chúng tôi thường đi bộ dọc bờ biển, chọn
một tảng đá dẹp để nghịch nước.
Một hôm chúng tôi đang trên đường về phòng thì nhìn thấy một vật thể có
bộ lông màu xám đang đi rất chậm ở một nơi cách đó nửa mét. Tôi tinh mắt nhận ra đó là chuột, hét ối á một tiếng, kết quả làm con chuột kia dừng lại.
Nó quay sang đối diện với tôi, không động đậy nữa. Sau đó nó kêu chít chít với tôi một tiếng rồi chạy bán sống bán chết.
Tam gia cười ha hả, nói: “Nó nói em làm nó sợ đấy!”
Một vạn icon gào thét xuất hiện trong lòng tôi. Chính nó mới làm một đoá hoa kiều diễm như em phải sợ thì có!
16.
Cũng đã có lần chúng tôi ôn bài trong nhà ăn. Sáng ăn xong nhân tiện
chiếm luôn cái bàn ăn đó. Lúc gã ôn bài tôi nhàn rỗi mở sách của gã ra
xem mới biết giáo trình “Giải tích phức” của họ giống hệt của chúng tôi. Tôi bèn lấy một tờ giấy trắng ghi ra các điểm mấu chốt, vừa viết vừa
tìm ví dụ trong sách. Dạo đó chúng tôi vừa thi xong giải tích phức nên
ấn tượng trong tôi vẫn còn rất sâu đậm, làm tôi gần như nhớ lại cả đề
thi.
Đến khi gã bắt đầu ôn tới giải tích phức, tôi vừa cho gã xem đề cương
tôi viết vừa giảng lại cho gã nghe một lần. Đến khi tôi nói xong, ánh
mắt Tam gia lập tức thay đổi.
Chẳng khác nào bệnh nhân đang buồn phiền vì tám trăm nhân cách khác nhau tồn tại trong người mình nhìn thấy thuốc chữa bệnh, Tam gia nói với tôi bằng ánh mắt sáng ngời: “Bảo bối, em còn giảng hay hơn cả giáo sư của
anh!”
Tôi đắc ý nói không đâu, không đâu nhưng trong lòng lại cảm giác mình là vô địch thiên hạ.
Rồi đến khi có điểm, tôi được hơn 80 điểm trong khi Tam gia lại được
những hơn 90... Haha, chắc chắn là vì giáo viên trường gã chấm lỏng tay!