Để thể hiện trước mặt Tam gia, hôm gã chính thức đi làm
ngày đầu tiên tôi dậy từ sáu rưỡi nấu bữa sáng, nấu cháo, làm bánh
sandwich với jambon, phô mai, trứng ốp và dưa chuột muối chua. Nói chung là tôi nấu quá ngon nên Tam gia ăn xong còn mang hết chỗ sandwich còn
lại tới công ty ăn giữa giờ.
Tôi giữ nguyên vẻ kiêu ngạo đi dọn dẹp nhà bếp. Sáng dậy sớm nên quyết
định vào ngủ bù một lúc, thật đó, chỉ một lúc thôi, vậy mà không hiểu
tại sao lúc mở mắt trời đã tối sầm…
Tam gia tan ca về nhà thấy tôi đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, gã vừa
cất đồ vừa nói với tôi: “Trưa nay anh nằm nghỉ một lát trong văn phòng,
mơ nhà mình có cô Tấm, gom hết quần áo, rèm cửa, ga trải giường đem đi
giặt sạch tinh tươm, cất xếp gọn gàng từ nồi cơm điện đến nồi chảo, lại
còn nấu nướng mọi thứ sẵn sàng chỉ cần anh về đến nhà là ngồi bàn ăn
được ngay.”
Tôi quay sang nhìn gã, tỉnh táo trả lời: “Ồ, cô Tấm đó thực ra chính là anh.”
Gã lặng lẽ đi rửa tay rồi quay về phòng nhỏ nhẹ ý kiến với tôi: “Em
không thể cứ ngủ suốt ngày như thế được, phải làm việc đi chứ!”
Tôi nghiêm túc hỏi gã: “Anh muốn em làm gì?”
Dưới cái nhìn chằm chằm đầy lạnh lẽo của tôi, gã ngoan ngoãn ngồi xuống
thu dọn mấy thùng đồ tôi mua về từ cửa hàng số Một, càu nhàu: “Thôi, chỉ cần em không đánh anh là được, thích làm gì thì làm!”
5.
Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi sự quản thúc của gia đình để có mái ấm
nhỏ của riêng mình, phẩm chất lười biếng của tôi nhờ đó được phát huy
tới đỉnh điểm.
Một hôm Tam gia rửa mặt xong đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường chỉ vào trán tôi: “Đi tắm đi.”
Tôi trở mình mặc cả: “Cả ngày nay em không đi đâu, không có mồ hôi… Em không muốn tắm…”
Tam gia lạnh mặt từ chối: “Không được! Ít nhất, ít nhất cũng phải rửa mặt mũi chứ!”
Tôi lại trở mình quay về phía gã, cười nịnh nọt: “Anh rửa cho em!”
Tam gia: “Rửa thế nào?”
Tôi cười như chó cún: “Anh ơi, anh cho khăn mặt vào nước ấm, vắt khô rồi mang ra lau lên mặt em là được.”
Tiếng “anh ơi” này dường như đã hoàn toàn lay động được trái tim Tam
gia. Gã hừ một tiếng rồi vào nhà tắm dấp nước khăn mặt mang ra lau cho
tôi đúng theo những gì được tôi hướng dẫn, lau xong lại thay khăn lau
thêm lần nữa rồi vào phòng rửa chân cho tôi.
Tôi thấy lòng ngọt ngào như rót mật, vừa cười vừa duỗi thẳng tay chân cho gã lau.
Tam gia vừa lau vừa hỏi tôi: “Chẳng phải em đến đây giúp anh dọn dẹp nhà cửa sao? Hay là tranh thủ lúc anh đi làm, em hãy nghiên cứu cách dùng
máy giặt rồi giặt rèm cửa đi nhé?”
Tôi hùng hồn nói với gã: “Em vừa phải viết truyện vừa phải ngủ, bận lắm!”
Gã cạn lời trong giây lát. Sau khi cầm khăn mặt đứng dậy đi vào nhà tắm, gã cất giọng an ủi tôi: “Thôi, em còn sống là được, không được bỏ bữa!”
Xưa nay chưa bao giờ tôi nghĩ lại có một ngày bạn trai chỉ yêu cầu tôi còn sống là được…
Trong những ngày tháng sống chung đó, tôi đã hạ quyết tâm chỉ lấy một
mình Tam gia nhưng tôi thầm nghĩ có lẽ Tam gia lại đang do dự không biết có nên đổi vợ hay không rồi
6.
Tam gia vào cửa hàng cung cấp dịch vụ truyền hình cáp của tiểu khu này
hỏi chuyện lắp cáp truyền hình. Sau khi biết chuyện hộ gia đình thuê nhà trước đây nợ người ta phí truyền hình cáp nửa năm, nếu muốn được nối
lại thì phải đóng bù tiền còn thiếu, gã liền từ bỏ ý định xem tivi, dù
sao cũng có máy tính mà.
Nhưng nghĩ tới mạng internet ở nhà cũng chẳng ra sao, gã lại gọi thợ đến sửa đường dây. Cuối cùng chúng tôi cũng được lên mạng.
Bình thường ăn xong chúng tôi ai làm việc người đó, trước khi đi ngủ thì tìm một bộ phim rồi xem qua máy tính bảng.
Tôi chuyên nằm ngang còn gã
thì lót hai cái gối dưới đầu, nằm sau sườn tôi, tay vòng qua tôi giữ máy tính bảng, đến lúc nào cả hai đứa đều mệt mới cất máy tính bảng lên tủ
đầu giường để đi ngủ.
Sau đó một thời gian bộ phim “Lang Gia Bảng” nổi đình nổi đám, Tam gia
cùng tôi theo dõi từng tập một. Trong phim có anh bạn Phi Lưu đẹp trai
mà não ngắn, cả ngày chỉ biết bám lấy nam chính cười cười nói nói, lúc
nào cũng chỉ nói từ đơn, cứ hễ làm nũng là đòi ăn dưa mật.
Một hôm chúng tôi đặc biệt ngồi xem phim trong tư thế của một người bình thường, tự nhiên Tam gia bắt chước ngữ điệu của Phi Lưu trên tivi nói
chuyện với tôi, giả vờ cute ngốc nghếch, cầm một quả quýt đã bóc vỏ nói
“chua” rồi chia cho tôi một nửa và bảo “ăn”.
Tôi dựa lưng lên sofa đá vào mặt gã: “Một ngày nhà ngươi ăn những ba quả dưa mật, cút ra đi!”
7.
Chúng tôi ở tầng tám. Hồi đó là mùa hè, tự nhiên trong nhà có muỗi.
Tôi hỏi Tam gia có cần phòng chống hay có biện pháp gì không, Tam gia
chường bản mặt mơ màng hỏi tôi chẳng phải trong nhà vẫn còn hay sao?
Thấy đề tài đã bị kéo xa vạn dặm, tôi bộc trực nói với gã: “Em nói là
phòng chống muỗi!”
Tam gia thản nhiên nói: “Người ta thường nói muỗi không bay cao được tới vậy, mà nếu đã có con muỗi nào cừ khôi đến mức có thể bay lên cao lên
đến đây thì chắc nó cũng chẳng sợ loại thuốc diệt muỗi nào đâu!”
Ấy thế mà tôi lại bị gã thuyết phục…
Nhưng hôm sau Tam gia thấy trên mặt tôi có mấy vết muỗi đốt nên lúc đi
làm về vẫn vào hiệu thuốc mua cho tôi thuốc bôi cho đỡ ngứa. Loại thuốc
này là tinh dầu bạch đàn chanh gì gì đó, tóm lại vẫn với cách điều chế
quen thuộc và mùi hương cũng quen thuộc nốt.
Đúng vậy, chính là mùi nước tiểu của ve ở trường đại học Hạ Môn.
8.
Tôi nhớ một vị phụ huynh nào đó trong nhà từng nói bày biện nhà cửa quan trọng nhất là căn bếp, nhất là chiều cao của bồn rửa, bệ bếp và máy hút mùi, còn cả nơi cất bát đũa thìa muôi. Những việc này phải được quyết
định theo chiều cao của người nấu nướng và rửa bát.
Vị trí máy hút mùi nhà chúng tôi khá là bất tiện. Tôi nấu cơm hai ngày
mà không dưới năm lần va đầu vào cạnh máy hút mùi. Sau khi bị va một lần nữa, tôi ôm đầu than vãn đầy tủi thân với Tam gia: “Em cao quá nên cứ
suốt ngày va vào thôi!”
Một hôm tôi lại va vào đó, tôi tiếp tục than thở với Tam gia, kết quả gã đi vào bếp, đứng trước máy hút mùi vừa hoa chân múa tay vừa nói với
tôi: “Em xem, anh cao thế này, có thể nhìn thấy hết mọi thứ nên sẽ không va phải chúng. Còn em vì không nhìn thấy gì nên mới hay bị va đập.”
Cuối cùng gã lạnh lùng đưa ra kết luận: “Em đừng tự nhận mình cao nữa, em chỉ là một đứa lùn dí thôi!”