Đi theo bố mẹ Tam gia tới công viên Bắc Hải chèo thuyền.
Mới lần đầu tiên được du ngoạn trên hồ Tam gia đã mê mẩn trò này. Vì vậy đến ngày hôm sau trong lòng chúng tôi bàn bạc đi đâu chơi gì, ý kiến
của Tam gia lần lượt là: Công viên Triều Dương, Công viên Áo Thể, Di Hoà Viên…
Lý do là: “Chúng ta có thể đi chèo thuyền!”
Sau vài ngày đi chơi, bố mẹ Tam gia liền bỏ rơi chúng tôi mà tự đánh lẻ
đi chơi với nhau, vừa hay tôi với Tam gia cũng phát mệt vì ngày nào cũng phải đi thăm thú nơi này nơi kia nên quyết định tới rạp chiếu phim gần
nhà xem phim rồi đi mua rau và thịt cá về nhà nấu nướng, tỏ ra ngoan
hiền một chút trước mặt bố mẹ chồng tương lai.
Trong lúc mẹ Tam gia nấu cơm, tôi có ấn tượng khá sâu sắc với hai sự việc:
Một là hôm mới tới mẹ Tam gia mở tủ lạnh tìm đồ để nấu, kết quả vừa mở
đã vội vàng lùi lại cách nó một mét bởi vì trong đó có nửa trái sầu
riêng vừa ngọt vừa nặng mùi…
Sự việc xảy ra vào hai hôm trước không hiểu vì chuyện gì mà tôi với Tam
gia giận nhau. Gã lên cơn thần kinh chạy ra siêu thị xách một trái sầu
riêng siêu bự về nhà. Tôi hỏi gã mua hết bao nhiêu tiền, gã tự giác nói: “Tốt nhất em không nên biết bao nhiêu tiền làm gì, biết lại nổi cáu nói anh tiêu pha bừa bãi.”
Vậy mà lúc này, “công thần” hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi lại làm mẹ chồng tương lai điếc mũi…
Mẹ Tam gia xua tay cho bớt mùi rồi hỏi con trai: “Sầu riêng này có còn ăn nữa không? Sao không vứt đi, mùi tởm quá!”
Tôi từng nghe nói cả nhà họ không ai thích ăn sầu riêng nên trong lúc
còn đang suy nghĩ xem nên nhịn đau vứt nửa trái sầu riêng đó đi hay là
mang sầu riêng ra ăn ngấu nghiến ngay trước mặt mẹ chồng một cách thô
thiển thì Tam gia đứng dậy.
Gã chạy đi lấy thìa và cầm luôn nửa trái sầu riêng trong tủ lạnh ra: “Sao lại vứt đi, con ăn luôn bây giờ đây!”
Hình như mẹ chồng nói: “Mùi kinh khủng quá, có gì ngon chứ!”
Sau đó Tam gia kéo tôi ra ngoài sopha, tự xúc một múi sầu riêng ăn rồi
ngó nghiêng xem mẹ mình đã vào bếp chưa mới múc một thìa đầy nhét vào
miệng tôi, vừa nhét vừa giục: “Ăn nhanh lên, ăn nhanh lên!”
Lúc nào bố mẹ đi ra thì gã tự ăn.
Tôi cảm động lắm, vì Tam gia không thích ăn sầu riêng…
Một lần khác tự nhiên Tam gia xung phong đi mua trứng gà. Vị thiếu gia
này nhiệt tình như thế cũng làm tôi thấy hơi lạ, bèn chạy ra nói với mẹ
chồng là phải đi mua sườn và mấy thứ rau. Thấy chúng tôi quyện hơi nhau, mẹ chồng không nói gì.
Cả quãng đường chúng tôi không chuyện trò gì. Sau khi mua hết các thứ
cần thiết trong siêu thị, tôi và Tam gia không hẹn mà cùng đi ra khu bán đồ uống…
Hồi đó mẹ chồng cấm chúng tôi không được uống nước ngọt có ga nên hai
đứa tham ăn như hai con chó hoang xổng chuồng vội vàng đi thẳng tới khu
bán đồ uống. Không thống nhất được ý kiến, cuối cùng chúng tôi không
khác gì hai đứa trẻ với tư tưởng “Ta không có được món mình thích thì
ngươi cũng đừng hòng có được”, chọn một chai Mirinda vị dưa hấu cả hai
đều không thích.
Trở về khu chung cư, mỗi đứa xách một túi đồ ngồi trên bàn đánh bóng bàn vui vẻ uống chai nước đó, vừa phỉ nhổ loại nước ngọt này khó uống đến
một cảnh giới nhất định vừa nghiêm khắc giám sát đối phương “Được rồi,
em/anh đừng uống nữa, đến lượt anh/em.”
Về đến nhà tôi không khỏi tự bấm like cho mình: May mà tôi thông minh đi theo, không ngờ gã này lại muốn đi ăn một mình!
17.
Cả tôi lẫn Tam gia đều thích xem phim, có khi xem ở nhà, có khi ra rạp
xem. Mặt khác tính cách chúng tôi thích những thứ nhẹ nhàng sâu lắng,
chỉ nghe
lời bài hát cũng thương cảm đến nỗi muốn chia tay (Cho tôi xin
một icon cười nhạo vào đây nhé).
Hồi đó rất nhiều người nói bộ phim “Chàng ngốc đổi đời” có xem ba lần
cũng không thể nhịn được cười. Hai chúng tôi chuẩn bị sẵn tâm lý xem
phim hài, ai ngờ lúc xem đến mười phút cuối cả hai đều khóc rưng rức…
Tôi không biết tại sao lại khóc, có lẽ chúng tôi không chịu nổi cảnh
biệt ly, chỉ biết là hai đứa dựa vào nhau lau nước mắt một cách rất vô
dụng.
Tôi nghĩ xem phim hài mà khóc đã là quá lắm rồi, ai ngờ sau này chúng
tôi đi xem “Thời thiếu nữ của tôi”, trong khi tôi thì ngáp dài vì phim
chán quá, thầm nghĩ thà đi ra chiếm chỗ “xịn” trong nhà vệ sinh còn hơn
thì Tam gia lại dựa vào vai tôi mắt rưng rưng…
Nếu so sánh trái tim ai nữ tính hơn thì tôi phải chào thua!
18.
Nói về căn nhà chúng tôi thuê không lâu và ở rất ít này, thực sự nó cũng mang lại cho tôi rất nhiều kiến thức.
Ngày thứ hai sau khi dọn vào ở, khi dùng máy giặt để giặt đệm ghế sofa
mới mua chúng tôi mới biết chức năng vắt khô của nó bị hỏng… Ban công
nhà tôi lát sàn gỗ, không thể bị ướt nên hai chúng tôi đành phải vắt
bằng tay. Tôi sức yếu nên đảm nhiệm công đoạn “vắt nước” đầu tiên còn
việc vắt cho cái đệm nửa khô hết sạch nước sẽ do Tam gia chịu trách
nhệm.
Từ đó trở đi mỗi lần giặt quần áo đều phải trải qua công đoạn này.
Sau một tuần ở đó, hàng xóm tầng dưới tìm chúng tôi nói nhà tôi dò rỉ
nước làm trần nhà họ ướt hết. Kết quả chúng tôi nhìn xuống sàn nhà khô
ráo chỉ biết im lặng, gọi thợ sửa chữa của toà nhà đến xem nửa ngày mới
bảo là vấn đề của đường ống dẫn nước.
Tiễn ông thợ đó về Tam gia lại tự nghiên cứu thêm một lát, gã nói dưới
bồn rửa bát có một cái van, dùng xong chỉ cần khoá van lại thì nước sẽ
không bị dò nữa. Tuy nhiên cho tận đến khi chúng tôi dọn khỏi căn nhà
này, tôi cũng chẳng biết cái van đó nằm ở đâu, lần nào cũng do Tam gia
khoá cả.
Chưa đầy một tháng từ ngày dọn vào, trong lúc tôi nấu đồ ăn khuya thì
Tam gia len lỏi qua người tôi đi rửa bát, kết quả cái mông cong của tôi
chạm vào người gã làm gã phải né đến độ áp sát vào tường, rồi sau đó…
tất cả các viên gạch men trên bờ tường ầm ầm rơi xuống. Lúc đó Tam gia
vội kéo tôi ra cửa, không bị va vào người đúng là kỳ tích. Lần đó cả
mười bảy viên gạch đồng loạt rơi xuống đất “tự sát”.
Sau đó Tam gia không cho tôi vào bếp mà tự chạy vào mang đồ ăn tôi đã nấu xong ra ngoài, vừa ăn cùng tôi vừa an ủi vỗ về.
Mặc dù tôi rất ghét căn nhà đó nhưng mỗi ngày ở đó đều đong đầy kí ức và niềm vui. Bây giờ mới sâu sắc nhận ra rằng: Thì ra ở đâu không quan
trọng, chỉ cần ở cùng người mình yêu là đủ.
À, nhưng chắc chắn phải có nhà bếp.
Có thêm cả một người đàn ông sẵn sàng giặt tất cho bạn nữa thì càng tốt _(:зゝ∠)_.