1.
Lúc tôi đi Tam gia vẫn đang ở Bắc Kinh vì lúc đó gã phải tham dự một kỳ
thi. Sống trong căn phòng trọ bình dân chật chội đến mức chỉ đủ kê một
cái giường, gã trùm chăn ngồi trên giường mặt mũi ỉu xìu, còn tôi chỉ
biết đưa một miếng dứa tới miệng gã, bảo gã đừng buồn.
Khi đó vì rất nhiều nguyên nhân, chúng tôi không còn thuê căn nhà phải
đi qua bốn trạm tàu điện ngầm rồi đi thêm một đoạn bằng xe bus kia nữa.
Nếu tới Bắc Kinh gã sẽ ở tạm trong nhà trọ bình dân hoặc khách sạn gần
trường tôi.
Một ngày trước khi đi tôi phải tới trực ở phòng máy. Tam gia mang sách
vở ôn bài tới trực cùng tôi. Tới khi hết ca trực và được phép khoá cửa
phòng thì đã là mười giờ tối, gã đeo cặp sách tới hiệu sách chọn cho tôi hai cuốn tài liệu giảng dạy cho kỳ tuyển sinh vào các trường nghệ thuật rồi kéo tôi đi mua đồ ăn.
Gà chiên, nấm rán, nước trái cây, thịt kho cuộn, gã mua một đống đồ ăn
về cho tôi. Ánh mắt lộ rõ vẻ lưu luyến hệt như người chăn nuôi nhìn con
lợn béo cuối cùng đã đến lúc mổ thịt, trước khi mổ còn cho nó ăn một bữa ngon vậy.
Tóm lại trong bầu không khí hết sức lạ lùng, tôi ăn no ngủ ngon, vì ngủ
quá ngon nên sáng hôm sau không thể thức dậy đúng giờ. Hôm đó phải đi
chuyến tàu trên cao lúc 7h30. Tam gia đạp tôi một cái nhắc tôi dậy vào
lúc 5h30 khi đồng hồ báo thức đổ chuông, nhưng tôi lại nhất quyết ôm
chặt lấy gã và ngủ tiếp.
Quá trình cụ thể không nên kể chi tiết thêm nữa. Tóm lại tình hình cuối
cùng là dù chúng tôi đã chạy hết tốc lực đến mức chỉ muốn nôn oẹ nhưng
vẫn không thể kịp chuyến tàu, cũng may còn có một chuyến khác vào chín
giờ cùng ngày. Sau khi đổi vé, Tam gia còn dẫn tôi đi ăn McDonald coi
như bữa sáng, tôi vừa dè bỉu nói “Chẳng phải chỉ có trứng rán kẹp bánh
mì thôi sao, em cũng làm được” vừa bị gã cốc đầu nói tôi lười biếng nên
làm lỡ công việc.
Vì buổi sáng quá rối rắm nên tôi bèn chạy tới cửa ra vào ngồi chực sẵn,
sau đó bị gã lôi vào cửa soát vé, còn chưa kịp đau khổ thì đã phải ra đi trong mơ hồ.
Chuyến tàu có đi qua Vũ Hán, đã có lần tôi muốn xuống chờ gã để mang tới bất ngờ vào hai ngày sau khi gã trở về nhưng lại phải miễn cưỡng kìm
hãm suy nghĩ hoang đường đó. Bấy giờ tôi mới nhận ra cho dù đã trải qua
bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể chịu được cảnh biệt ly.
2.
Lúc đến Liễu Châu thì trời đã tối, lại còn mưa lất phất. Người tới đón
tôi là hiệu trưởng trường đó, là một người đàn ông trẻ có vóc người cao
ráo xương xương, cùng lắm chỉ hơn tôi vài tuổi. Chúng tôi nói với nhau
vài câu chuyện thì xe đã đi tới khách sạn, sau đó anh ấy nói hôm sau sẽ
tới đưa tôi đến trường.
Phòng ở đó siêu rộng, rộng đến mức nào nhỉ? Nói thế này nhé, sáng hôm
sau lúc tôi ra khỏi nhà thì căn phòng đối diện có cách bài trí giống hệt phòng tôi lại đang mở cửa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết trong căn
phòng đó có ít nhất sáu, bảy cậu thanh niên mặc quần đùi để trần thân
trên (tôi thực sự không biết họ ăn mặc như thế để làm gì _(:зゝ∠)_).
Tôi ở một mình một nhà, ngày nào cũng cô đơn tới mức có thể khoét được
một lỗ thủng trên tường. Sau khi vào nhà và trước khi đi ngủ, lúc nào
tôi cũng phải kiểm tra từng cái khoá cửa có còn tốt không, trước khi mở
cửa phải ngó vào nhìn vài lần xem có ai nấp bên trong không. Thời gian
đó câu nói của Tam gia lúc nào cũng ám ảnh trong đầu tôi “Mặc dù em xấu
thật, nhưng chẳng may kẻ xấu kia bị mù thì sao?” Tuy tôi không ủng hộ gã nói xấu vẻ ngoài đẹp như tiên của tôi nhưng quả thực lúc nào tôi cũng
nghĩ nếu chẳng may có người tấn công mình thì liệu sáu bảy cậu thanh
niên đẹp trai ngời ngời bên kia có xông ra cứu tôi không?
Mấy ngày nay tuy tối nào cũng mua rất nhiều đồ ăn ngon mang về khách sạn nhưng tôi vẫn thấy nhớ Tam gia da diết. Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng điều mình yêu nhất hoá ra không phải đồ ăn ngon mà là Tam gia có
thể ăn cùng mình.
3.
Tôi có hai bạn độc giả đã có dịp nói chuyện với nhau từ lâu, một người
tên là Ham Ăn, một người tên là Cô Em Dịu Dàng. Hai người đều ở thành
phố lân cận, hơn nữa Cô Em Dịu Dàng còn là người Liễu Châu nên từ khi
còn chưa đi công tác, chúng tôi đã chốt được kế hoạch gặp mặt.
Trước ngày gặp mặt đã hẹn, họ quyết định đi tàu hoả tới rủ tôi đi chơi. Kế hoạch là họ sẽ tới tìm tôi vào lúc 4h30 rồi ba đứa ra ngoài ăn cơm,
đi dạo.
Nhưng thực tế lại xảy ra như sau: Bạn Ham Ăn “thường xuyên” chê tôi “dớ
dẩn” trên diễn đàn đến nhà ga mới phát hiện không mang chứng minh thư
nên không thể lên tàu. Sau quãng đường chạy hộc tốc về trường lấy giấy
tờ với váy và dép sandal thì đến khi quay lại tàu hoả đã xình xịch chạy
mất. Chỉ còn cách đổi vé sang chuyến tàu khởi hành lúc 9h tối khiến Cô
Em Dịu Dàng một mình xách hai ba lô hành lý lên tàu rồi tự vật lộn với
hai ba lô to uỵch đó.
Mặc dù Ham Ăn không đáng tin cậy nhưng không hề gì vì vẫn còn Cô Em Dịu
Dàng mà. Cô này là người bản địa, kế hoạch ban đầu là tới nhà cô ấy ăn
cơm rồi mới ra đường chơi.
Nhưng thực tế lại là: Cô Em Dịu Dàng “nghe nói” rất thông thạo đường phố sau khi đứng ngoài cổng trường chờ tôi tan học thì đã dẫn tôi đi xe bus về nhà mình, sau
một giờ bảy phút chúng tôi lại quay lại điểm lên xe
bus ban đầu
Sau khi ăn uống xong và đón được bạn Ham Ăn đến muộn, chúng tôi thấy
muộn nên không ra đường nữa mà mua một đống đồ ăn vặt trên đường đi về
nhà, sau đó ngồi trên giường chơi đấu địa chủ… chơi đến tận 12h.
Sự thật đã chứng minh là so với họ hình như tôi từ tốn và thông minh hơn thì phải.
4.
Tụi nhỏ ở trường đáng yêu vô cùng, độ tuổi mười bảy mười tám đứa nào đứa nấy vừa ngây ngô vừa lương thiện, chiều nào học xong cũng dẫn tôi ra
cổng trường tìm đồ ăn ngon. Vì đang trong thời kỳ tập luyện nên chúng
tôi phải học suốt tám tiếng liền, song tôi buổi tối lại không muốn về
khách sạn ngồi xem tivi chán ngắt nên đã chủ động mỗi tối dẫn tụi trẻ đi xem phim và bình luận chuyện phim ảnh. Đến khi về khách sạn thì đã gần
mười hai giờ đêm, rồi đánh một giấc đến tận sáng hôm sau.
Vợ hiệu trưởng cũng là giáo viên ở trường, lại cùng quê với tôi. Vì tôi
chỉ đến đây một mình nên được họ chăm sóc rất chu đáo, hai vợ chồng ngày nào cũng mời tôi thật nhiều đồ ăn ngon ở Liễu Châu, để rồi đám trẻ lại
hâm mộ và ghen tỵ làm ầm lên với tôi.
Học sinh lớp bên cạnh nghe nói có giáo viên mới tới liền hỏi giáo viên
đó là ai. Sau khi được lũ trẻ lớp tôi chỉ giáo viên mới của chúng là
người mặc áo phông đang chen chúc trong đám đông thì đều giật mình, tỏ
ý: Ôi chao! Đáng yêu quá! Tớ còn tưởng đó là học sinh mới được chọn vào
trường! (Đúng thế, tôi cố hết sức hoà đồng với mọi người chỉ để đợi câu
nói này mà thôi).
5.
Trong số các học sinh có một cậu bé cao xấp xỉ 1m90, vẻ ngoài rất ưa
nhìn, vừa có năng khiếu lại tốt tính. Một hôm thời tiết rất xấu, buổi
sáng vừa bước vào phòng học tạo dáng chụp ảnh tôi còn hơi khó chịu vì
mới thức dậy, thế là cậu bé đó mang tới cho tôi một cốc hồng trà sữa,
uống ngon vô cùng, cải thiện được tâm trạng cả ngày hôm đó của tôi.
Sau đó tôi nói dạy xong phải về Bắc Kinh, lũ trẻ nhao nhao bảo phải làm
một bữa hoành tráng tiễn chân tôi, mời ban nhạc, mua hoa tươi, in băng
rôn… Tôi chỉ đứng đó nghe chúng nói hươu nói vượn. Cuối cùng lũ trẻ bảo
phút cuối phải đóng kịch với vẻ mặt buồn rười rượi như đưa tiễn, cậu
nhóc trà sữa liền ga lăng như một anh chàng người Anh cầm theo một chiếc ô màu đen rất to chầm chậm bước tới bên tôi, xoay tròn một vòng rồi bật ô che lên đầu tôi đánh “bụp” một tiếng khiến người ta xúc động như thể
trồng một cây nấm trên đầu tôi vậy.
Tôi đỏ mặt đăng lên diễn đàn nói với các độc giả “không ngờ lại bị một
cậu bé mười bảy tuổi tán đổ”, nói xong thì cũng quên luôn chuyện này.
Cho đến một hôm đi ngang qua phòng trà ngoài mặt đường, tôi nói với Tam gia: “Mua cho em một ly hồng trà đi.”
Tam gia cười nhạt một tiếng, “Đi mà đòi cậu nhóc trà sữa của em ấy.”
Đúng thật là. Thật là một người nhỏ mọn! [Hoa tay múa chân đâm kim vào người!]
6.
Sau khi quay về Bắc Kinh đột nhiên nhận ra rất thích đóng vai giáo viên, cũng rất thích không khí trong lành thuần khiết khi ở bên lũ trẻ, mặc
dù lúc nào cũng phải quan tâm đến chúng nhưng cảm giác không phải dây
dưa đến tiền bạc khiến tôi rất trân trọng.
Tôi gọi điện nói với Tam gia: “Em muốn xây dựng sự nghiệp, có lẽ trong ba năm đầu sẽ bị lỗ vốn, anh có ủng hộ em không?”
Tam gia: “Em viết tiểu thuyết còn chưa đủ lỗ vốn à?”
Tôi nói: “Không phải, xây dựng sự nghiệp thật mà, là kiểu mà nếu chẳng
may làm không tốt thì sẽ khuynh gia bại sản ý, có lẽ phải nhờ anh nuôi
cả đời.”
Tam gia: “Anh tuy học hành không nhiều nhưng đừng hòng gạt anh, trước
đây chẳng phải em nói không muốn đi làm chỉ muốn được anh nuôi sao?”
Tôi: “Ừ cũng đúng, vậy coi như em chưa nói gì nhé.”
Sau này Tam gia vẫn hỏi tôi muốn làm gì, tôi liền kể cho gã nghe ý tưởng và kế hoạch trở thành một giáo viên trường nghệ thuật. Năm nào cũng yêu xa nên chúng tôi chẳng khác gì những cặp vợ chồng già cả, ở bên nhau
chỉ vùi đầu vào ăn, lúc xa cách thì ai bận việc người nấy, hiếm lắm mới
có những cuộc điện thoại kéo dài hơn nửa tiếng.
Khi tôi nói xong kế hoạch của mình, gã thoáng im lặng rồi bất ngờ nói:
“Tối nay anh rất thích em, hệt như cô gái long lanh rực rỡ anh gặp hồi
cấp ba vậy.”