Sau khi Đường Tiểu Mẫn ở thành phố B một tuần mới gọi điện thoại cho ba mẹ, nói dối chính mình là bị điều đi tạm thời. Mà sự thật lại là, cô chẳng những không có người yêu, chuyên ngành đã học căn bản không tìm thấy công việc thích hợp ở thành phố B. Nếu không có Trình Mộ Ngôn, cô tất nhiên sẽ lưu lạc đầu đường.
Miệng của Trình Mộ Ngôn hiển nhiên giữ rất kín, nhưng thật ra mẹ anh gọi điện thoại đến đây: “Mẫn Mẫn à, nghe nói cháu đến thành phố B rồi? Ý của cô là cháu không cần tự mình thuê nhà đâu, chỗ Mộ Mộ ở thì rất tốt. Dù sao chung cư của nó lớn, Mộ Mộ lại quá quái gở, cháu ở đó còn có thể bảo đảm mỗi ngày nó có thể mở miệng nói hai câu, đỡ phải để cô luôn lo lắng nó bị bệnh trầm cảm.”
Giọng mẹ Trình luôn lớn, Đường Tiểu Mẫn đành phải đồng ý lung tung với mẹ Trình hai tiếng, sau đó cúp điện thoại.
“Này, Trình Mộ Ngôn, hôm nay tôi thấy một địa phương khá tốt trên mạng, tôi muốn…” Đường Tiểu Mẫn do do dự dự mở miệng.
“Không sợ tôi bị bệnh trầm cảm à?” Anh buông tay cầm trò chơi, liếc xéo cô khinh phiêu phiêu* hỏi.
(*: Nhẹ nhàng)Đường Tiểu Mẫn: “…”
Hoá ra tôi gọi điện thoại cậu đều đã quang minh chính đại nghe lén rồi!
Cô cầm lấy điện thoại đứng lên, trong lòng rẽ hai đường ngoặt: “Nhưng tôi cũng không thể ở chỗ này của cậu ăn ở miễn phí được.”
“Cậu có thể nấu cơm cho tôi.” Anh quay đầu lại mở ra
trò chơi một lần nữa, không hề để ý mà nói.
“Cậu không phải nhà khoa học đỉnh cấp à? Nhà nước không phải đều phụ trách hết rồi ư?” Hai người cùng quê, quan hệ lại tốt, Đường Tiểu Mẫn quen thuộc với tất cả mọi thứ của anh.
“Tôi đã xin Nhà nước mời cậu, không thành vấn đề thì ký hợp đồng đi.” Trình Mộ Ngôn nói, Tiểu Mẫn mở bản hợp đồng kia ra, mặt trên là điều khoản bày ra chi chít, từ các phương diện có tính hạn chế hoạt động của nhân loại, vừa nhìn là biết do Trình Mộ Ngôn tự mình soạn thảo. Điều làm cô cảm thấy giật mình nhất chính là, phía cuối cùng của hợp đồng cư nhiên lại thình lình có một con dấu của viện khoa học…
“Trình Mộ Ngôn, cậu đến thành phôe B cũng đã mười năm rồi đi, trước đó rốt cuộc cậu đã đuổi việc bao nhiêu cô giúp việc rồi?” Cô trợn mắt há hốc mồm hỏi.
“35.” Trình Mộ Ngôn không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
Đường Tiểu Mẫn nhắm mắt lại, có thể, con số này, đối với loại người bắt bẻ đến tận cùng như thiếu niên thiên tài Trình Mộ Ngôn mà nói cũng không tính là kinh người, ký xong tên là chạy lấy người.
Một lát sau, Trình Mộ Ngôn quay đầu lại nhìn bóng dáng kia một chút, gương mặt dường như cong thêm một chút.