Sau cuộc thảo luận về “danh hiệu bạn gái” kia, Đường Tiểu Mẫn đột nhiên lâm vào một hoàn cảnh lo được lo mất. Cô chỉ là phản ứng chậm, nhưng còn không trì độn đến mức như vậy. Hoặc là nói, cô dường như cảm nhận được một chút gì, nhưng lại không xác định được phán đoán của mình đúng hay sai.
Vốn dĩ cho rằng đơn vị của bọn họ hiếm khi có ngày nghỉ như vậy, nào biết đêm trước lễ Giáng Sinh, cô đã bị anh lôi kéo đi du lịch cùng đồng nghiệp của anh, chẳng qua hạng mục của bọn họ với NASA vẫn chưa hoàn thành, cho nên chỉ có thể đi Hải Nam. Cô đi theo toàn bộ đoàn đội thiên thể vật lý của bọn họ ở khách sạn Á Long năm sao, mỗi ngày chỉ làm ba việc, ăn, chơi, ngủ.
Đường Tiểu Mẫn trước đó chỉ cảm thấy Trình Mộ Ngôn là bởi vì IQ quá cao mà có vẻ không giống người thường, nhưng đến Hải Nam rồi, khi nhìn thấy anh đánh bóng chuyền bãi biển với một nhóm người nước ngoài bị người vây xem, mới phát hiện bản thân anh chính là một người quá mức ưu tú, bất luận đi đến nơi nào đều chú định trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Ánh mắt đầu tiên khi tôi thấy Trình Mộ Ngôn quả thực bị kinh diễm rồi, lúc ấy liền hỏi thăm cuộc sống tình cảm của cậu ấy với chồng mình, muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy có bạn gái chúng tôi đều còn chưa tin, ai biết bao nhiêu năm trôi qua cô thực sự tồn tại chứ?!” Vợ một đồng nghiệp của Trình Mộ Ngôn đi đến, đưa cho cô một ly nước xoài ép, vẻ mặt bát quái nói.
Đường Tiểu Mẫn “vâng” một tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Thật ra cũng…”
“Nghe nói mẹ của hai người trước kia ở cùng phòng sinh? Yêu sớm như vậy thật sự là đủ sớm nhỉ, khi nào bắt đầu? Cấp ba? Cấp hai? Hay là nhỏ hơn?”
“Vợ, em đến đây giúp anh một chút.” Cách đó không xa có một âm thanh bay tới, gọi người chị gái bát quái đi mất rồi.
Đường Tiểu Mẫn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhìn biển cách đó không xa phát ngốc.
Thật ra cô và Trình Mộ Ngôn làm gì có yêu đương gì, căn bản không có cơ hội như vậy được không. Khi còn nhỏ thì không cần phải nói, khi đi học bọn họ cùng nhau vào lớp một. Sau đó cô còn đang học lớp một, anh đã lên lớp hai; khi cô vào lớp hai, anh đã lên lớp bốn; năm cô học lớp ba, anh đã tốt nghiệp tiểu học…
Khi đó đến ánh mắt ba mẹ cô nhìn cô cũng thay đổi, vẫn luôn nhắc mãi cái gì mà “Đều sinh ra cùng một phòng, chênh lệch làm sao lại lớn như vậy…” nói như vậy, cô đều hận chết anh, lần hận này chính là rất nhiều năm. Hơn nữa người trưởng thành, cũnc hiểu được khoảng cách giữa nam và nữ, cũng trở nên ngăn cách. Có đôi khi gặp nhau ở hàng hiên, cô cũng không muốn phản ứng lại với anh.
Sau này cô tham gia thi Đạu học, anh mỗi ngày đều đến nhà dạy cô học toán, đề mục gì xem một cái là biết ngay, cô lại làm sao cũng không hiểu được. Tự cô không biết cố gắng, lại cảm thấy đều là anh sai, vì thế những lời nói với anh đều mang theo tức giận. Lúc anh đang giảng đề giống như đi vào cõi thần tiên ngoài trời, cho rằng hai ngày là có thể làm anh tức chết, kết quả anh tiếp tục
dạy cô cả kỳ nghỉ, có kiên nhẫn đến mức không giống bộ dáng trong ký ức của cô. Cuối cùng toán học của cô cũng bị anh kéo ra ngoài, thuận lợi thi vào một trường top.
Lúc có thành tích, ba mẹ cô quả thực là mang ơn đội nghĩa, nói đùa với ba mẹ anh: “Mỗi ngày đi học trong kỳ nghỉ này, một chút tiền cũng không đưa cho Trình Mộ Ngôn, dứt khoát ngang bằng nhau, gả con nhà chúng tôi cho nhà anh chị nhé.” Anh còn chưa nói gì, cô đã tức giận, một người hèn nhát nhu nhược như vậy, đột nhiên mở miệng nói: “Con chết cũng không gả cho Trình Mộ Ngôn.” Tình huống đang tốt đột nhiên lại lạnh xuống, cuối cùng vẫn là mẹ Trình Mộ Ngôn đứng ra hoà giải, mới có thể bỏ qua việc này. Không bao lâu, cô nghe nói anh đi du học…
Có âm thanh ghé dựa cọ xát mặt đất gần chân, Đường Tiểu Mẫn ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào anh đã trở lại, đang ngồi ở trước mặt cô. Làn da một thân phơi thành màu lúa mạch, đều đều sáng trong, thân trên trần trụi lộ ra đường cong đẹp đẽ trên cơ, mấy nhân viên nữ hay người pha chế nữ đi trên bờ cát đều dựa vào cơ hội quét tước lau bàn, quăng vài cái mị nhãn cho anh.
Người như vậy, làm sao sẽ thích mình? Chỉ số IQ của cô và anh chênh lệch đến mức đều có thể phát điện rồi?! Cô hoảng hốt nghĩ.
Biểu tình trên mặt cô thay đổi trong nháy mắt, Trình Mộ Ngôn đột nhiên lại vui vẻ, duỗi tay dùng cách bắt bóng rổ bắt lấy đầu cô: “Ngốc rồi à?”
Cô lùi về phía sau, né tránh tay anh.
Anh luôn luôn có thể cảm nhận được sự biến hoá cảm xúc của cô, nhíu mày nhìn cô một chút, lúc thu tay lại thuận tiện cầm nước trái cây của cô, kết quả bị cô bắt được đáy ly. Cô trừng mắt nhìn anh, anh nhướng mày nhìn cô.
“Tôi đã uống.” Cô thấy anh không chịu buông tay: “Tự cậu gọi một ly đi.”
“Nhưng tôi chỉ muốn uống ly này.” Anh nheo nheo mắt, cuối cùng vẫn cứng rắn cướp lấy cái ly vào tay mình, giống như một câu bé ức hiếp bạn gái. Hôm nay cô bôi son màu phấn hồng, có một chút còn tàn lưu bên ngoài ly, anh nhìn trong chốc lát, lúc uống môi anh vừa vặn chạm vào vị trí lưu lại ở đó…
Không biết vì sao, ánh mắt anh trước khi uống ly nước đó nhìn cô thì đặc biệt… Này là gì, uống một ngụm liếc nhìn cô một cái, giống như muốn uống cả cô luôn…
Đường Tiểu Mẫn chỉ cản thấy có thể lấy lửa từ trong lòng vẫn luôn đốt lên đỉnh đầu, cổ đều là màu hồng. Cô còn chưa phản ứng lại, đã nhìn thấy Trình Mộ Ngôn đứng lên cúi người cúi đầu cắn môi cô, là thật sự cắn một cái, sau đó buông ra.
Cô còn đang ngây ra, anh đã ngồi lại chỗ cũ, ngón tay vòng dọc theo cái ly bên cạnh, ngước mắt nhìn ánh sáng trong mắt cô, âm thanh lại gợi cảm trầm thấp đến doạ người: “Tôi không chê cậu, cậu còn ghét bỏ tôi à?”