Phẫu thuật ruột thừa của Đường Tiểu Mẫn rất thành công, bác sĩ khâu lại cũng tốt, chỗ phẫu thuật dường như không nhìn ra vết sẹo.
Cuối cùng cũng đợi đến khi xuất viện, Trình Mộ Ngôn đến giúp cô thu thập đồ đạc. Cô y tá mang theo ánh mắt hâm mộ mà nhìn cô: “Bạn trai cô thật biết chăm sóc.”
Trong khoảng thời gian cô nằm viện này, đều là Trình Mộ Ngôn bận trước bận sau hầu hạ, Đường Tiểu Mẫn vậy mà lại có chút hưởng thụ…
Thật ra cô đều đã có thể xuống đất đi lại rồi, anh lại vẫn kiên trì cầm túi bế cô một đường ra xe.
Đường Tiểu Mẫn ngồi trên xe còn nghĩ có muốn ngả bài với anh hay không, có thể đi đến một đoạn thì phát hiện tuyến đường không đúng lắm.
“Chúng ta đi đâu thế? Không phải về nhà sao?” Cô quay đầu hỏi.
“Chỗ đăng ký kết hôn.” Anh lái xe, mặt không đổi sắc nói.
Đường Tiểu Mẫn có chút mơ màng: “Gì? Cậu muốn làm gì?”
“Đăng ký, kết hôn.” Xe tăng tốc, anh trả lời rất nhanh.
Trình Mộ Ngôn đã cân nhắc trong lòng rất lâu, thôi, không ép cô, chờ cô tỏ tình, phản xạ hình cung đều vòng quanh trái đất một trăm vòng, đời này không chừng còn không thể kết hôn. Chỉ cần nghĩ đến mình sau này nếu được giải Nobel, lúc đi lên lãnh thưởng đến nhẫn trên ngón áp út cũng không có, anh liền không vui.
“Trình Mộ Ngôn, cậu nói đùa à? Chúng ta còn chưa… yêu đương đâu.” Thật ra cô cũng không phải không thích
anh, chỉ là…
“Kết hôn trước, rồi yêu đương.” Anh nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng.
“Nếu mà không thích hợp thì sao?” Cô đã không còn logic, nghĩ muốn nói gì thì nói đó.
“Không thể nào.” Anh không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
Một đường cứ đèn xanh như vậy chạy đến chỗ đăng ký, anh đã sớm chuẩn bị tốt, muốn gì có đó, không bao lâu liền có thể mang hết ra.
Cuối cùng có thể thở ra một hơi. Trình Mộ Ngôn kiểm tra giấy chứng nhận một lần, rất vừa lòng, cuối cùng nhét vào trong tay Đường Tiểu Mẫn ngây thơ mờ mịt. Tất cả xảy ra quá nhanh, Đường Tiểu Mẫn vẫn có chút hồn bay ra ngoài: “Trình Mộ Ngôn, anh là người nào thế, làm việc cũng quá không hợp với lẽ thường rồi?”
Trình Mộ Ngôn nghe thấy lời này, đột nhiên duỗi tay vuốt nhẹ chóp mũi của cô: “Dù sao cũng không phải người phàm.”
Đường Tiểu Mẫn: “Nhưng mà…”
Cô còn chưa hỏi xong đâu, giây tiếp theo anh kéo cô vào lòng, vốn dĩ muốn nói ba chữ kia ở bên tai cô, sau khi xoay đầu lưỡi vài lần, rốt cuộc vẫn lựa chọn lấp kín cái miệng nhỏ phiền người kia trước.
Anh yêu em, vẫn nên trực tiếp dùng hành động chứng minh đi!