Ảnh Linh

Quỷ Tính


trước sau

Sau khi nhận được báo cáo xét nghiệm trên chiếc cúc áo tìm được ở hiện trường, Tô Kim Ảnh cùng Viên Mạnh Linh bắt đầu tìm đến cửa tập đoàn BK, yêu cầu Hạ Tuệ hợp tác điều tra. Những người còn lại ngay lập tức bắt tay vào việc moi móc tất cả thông tin của Lưu Khải.


Nhân viên ở quầy tiếp tân có chút e dè đánh điện thoại lên phòng chủ tịch, sau khi nói chuyện liền cho bảo vệ hộ tống Tô Kim Ảnh và Viên Mạnh Linh lên lầu trên.


Một đường đi thẳng đến phòng chủ tịch, những nhân viên trong tập đoàn chú ý đến họ không ít, tiếng bàn tán xôn xao cũng không nhỏ. Bảo vệ mở cửa, hai người dứt khoát đi vào bên trong.


Đối diện với họ là bàn làm việc cỡ lớn, chiếc ghế xoay văn phòng hướng lưng về phía hai người, Hạ Tuệ ngồi ngắm nhìn khung cảnh thành phố hiện đại thông qua kính cường lực trong suốt.


"Hai người lần này tìm đến tận đây, có việc gì?"


Tô Kim Ảnh lấy một túi zip có chứa cúc áo đưa lên, hỏi: "Cái này là của anh phải không? Chủ tịch Hạ."


Người đàn ông nọ xoay ghế lại, khi mắt nhìn đến chiếc cúc áo thì vẻ khó chịu thoáng xuất hiện trên mặt hắn ta: "Tìm được ở đâu vậy?"


"Hiện trường tìm ra thi thể nạn nhân, đây là văn bản yêu cầu hợp tác điều tra, xin anh đi cùng chúng tôi một chuyến."


Viên Mạnh Linh đem tờ giấy đặt lên bàn làm việc của Hạ Tuệ, hắn ta dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cậu, Tô Kim Ảnh bèn đứng chắn trước mặt hắn, Hạ Tuệ ngay lập tức thay đổi thái độ cười thân thiện.


"Được thôi."


Hạ Tuệ đứng dậy cầm chiếc áo vest khoác lên người, khi bọn họ rời khỏi công ty, những nhân viên xung quanh lập tức ngừng bàn tán, ai ai cũng sợ khí thế kinh người của Hạ Tuệ.


Ở dưới lầu, Hạ Tuệ nhìn chiếc xe audi sedan màu đen bóng loáng, sau đó đưa tay muốn chiếm ghế phụ bên cạnh Tô Kim Ảnh, nhưng cậu đã bất ngờ chen vào: "Mời anh ra phía sau."


Cậu kiên quyết, Hạ Tuệ nhìn cậu một hồi lâu rồi bật cười: "Trông cậu như vậy còn nghĩ rằng cậu rất hiền lành, xem ra tôi sai rồi."


"Thật ra thì đối với những loại người khác nhau, tôi sẽ có thái độ và cách cư xử khác nhau."


"Tôi hiểu rồi."


Hạ Tuệ thu tay lại cho vào túi quần, ngay khi hắn tính bước đến cửa sau thì tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Hắn bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng của cô giúp việc mới: "Ông chủ! Tiểu thư trốn ra ngoài rồi..."


Hạ Tuệ bị chấn động, hai mắt gắt gao mở lớn, quát: "Cô nói gì? Sao lại để cho nó ra khỏi nhà chứ? Chẳng phải tôi đã căn dặn phải đóng cửa cho thật kỹ rồi kia mà!"


"Tôi đã khóa rồi... Nhưng không biết tại sao cửa sổ lại mở toang ra... Tôi đã tìm tiểu thư hơn nửa tiếng rồi nhưng không thấy..."


"Hơn nửa tiếng? Sao bây giờ cô mới nói!"


"Tôi..."


Ngay lúc này, tiếng la hét từ bên trong tòa nhà cao tầng ầm ầm vang lên, dòng người từ bên trong hoảng loạn ùn ùn chạy ra khỏi tòa nhà, có vài người trên quần áo dính máu tươi.


Hạ Tuệ ngỡ ngàng nhìn dòng người ồ ạt ùa ra đó, trong lòng hắn ta đánh thịch một tiếng, linh cảm chẳng lành kéo đến khiến tay cầm điện thoại của hắn run lên bần bật.


Viên Mạnh Linh có thể nhìn thấy được tà khí xuất hiện ở sâu bên trong: "Có chuyện không hay rồi..."


"Tôi gọi cứu viện..."


Tô Kim Ảnh nhanh trí thông báo tình hình đến sếp Phan còn ở phòng UIT, giấy sau đó hắn đã thấy Hạ Tuệ vọt vào bên trong, mà Viên Mạnh Linh cũng mất dạng.


Hắn tặc lưỡi vội vàng nói cho xong rồi cũng vào theo.


Bên trong công ty loạn cào cào đến cái mức người người chen lấn xô đẩy giẫm đạp lẫn nhau, có vài người vô cớ rước họa vào thân, Hạ Tuệ còn chẳng màng quan tâm đến những người đó, hắn ta cứ thế mà lướt ngang qua họ.


Viên Mạnh Linh cẩn thận đỡ từng người dậy rồi chỉ về phía cửa: "Mau ra khỏi đây đi."


Càng lúc tà khí xuất hiện ngày một dày đặc hơn, mùi nguy hiểm đã bao phủ toàn bộ sảnh lớn trong tòa nhà. Cậu vận linh lực xuống đầu ngón tay sau đó ấn một điểm lên xấp linh phù, cậu ném chúng lên không trung.


Lập tức những tấm linh phù màu vàng nhạt bay khắp nơi dán chặt lên cột nhà và trần nhà. Linh khí từ chúng tỏa ra áp chế tà khí đang xông thẳng đến.


Cậu nhanh chóng đuổi theo Hạ Tuệ lên tầng trên.


Dọc đường đi, có không ít người mình đầy máu nằm gục xuống, khi cậu kiểm tra hơi thở thì họ đã hoàn toàn chết rồi.


Lúc này, tiếng quát tháo vang lên từ trong phòng nhân viên marketing cách đó một lầu: "Dừng lại!"


Giây tiếp theo, tiếng gầm rú hòa lẫn tiếng khóc thét của người con gái truyền đến, mùi máu tươi xộc thẳng lên cánh mũi cậu, trong lòng thông linh sư đánh động bất an.


Viên Mạnh Linh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà lao đến, bên trong phòng làm việc hỗn độn như một bãi chiến trường, thi thể người nằm la liệt từ trên bàn dài xuống sàn nhà. Ở giữa phòng, cậu có thể thấy rất rõ bóng lưng của Hạ Tuệ, đối diện hắn ta chính là nữ nhân viên người nhuốm đỏ vì máu.


Nữ nhân viên chỉ có thể ư ử hét lên tiếng cuối cùng, sau đó liền xụi lơ tắt thở, thứ giữ cho nữ nhân viên kia còn đứng thẳng được lại chính là một con quái vật đầu tóc rối xù, tay chân trầy xước đầy thịt và máu dính bết lên, hai mắt đỏ ngầu vằn vện tơ đỏ nhìn về phía Hạ Tuệ.


Là... Đó là Hạ Dĩnh sao?


Cô ta bị biến thành bộ dạng kinh khủng như thế này...


Hạ Dĩnh tham lam hút sạch máu của nữ nhân viên, sau đó liền ném thi thể đã lạnh băng ra một bên, cô ta gầm gầm gừ nhảy lên bàn, dùng cả hai tay lẫn hai chân để bò như một con thú, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Tuệ.


Cậu âm thầm cầm thanh đoản kiếm mà Trương Toàn tặng, truyền vào một chút linh lực sau đó ghim linh phù vào lưỡi đao, nếu như Hạ Dĩnh có bất cứ động tĩnh gì thì cậu sẽ phi đoản kiếm đến.


Tô Kim Ảnh vừa hay chạy đến, hắn cũng rất ngạc nhiên khi trông thấy cảnh tượng hiện tại, hắn chậm rãi bước đến kéo tay cậu, nhỏ giọng: "Em cẩn thận một chút..."


"Em biết rồi, anh đứng sau em, khi Quỷ Rút Ruột lên cơn khát máu thì quỷ tính sẽ gia tăng gấp bội, nếu không kịp thời tiêu diệt thì rất nguy hiểm."


Nhận thấy điểm khác thường, Hạ Dĩnh lập tức giơ hai bàn tay gớm máu của mình rồi nhảy về phía Viên Mạnh Linh, cậu phản ứng lập tức ném Long Châu kiếm ra.


Mũi kiếm mang theo tấm linh phù đột ngột bốc cháy trên không trung, nó lao vùn vụt đến Hạ Dĩnh, ngay tại thời điểm mũi kiếm sắp chạm vào người cô ta thì một sức mạnh vô hình nào đó đã cản lại.


Hạ Dĩnh cùng Long Châu kiếm đồng loạt đình chỉ hoạt động, cả hai lơ lửng trên không theo sự khống chế của Hạ Tuệ, đôi mắt của hắn ánh lên ánh sáng đỏ ngầu.


"Các người đã biết quá nhiều rồi."


Hạ Tuệ lãnh nhạt nói, hắn nhìn Hạ Dĩnh đang há hốc mồm kêu lên ư ử, sau đó vẻ mặt tuyệt tình siết chặt bàn tay lại, lập tức thanh Long Châu kiếm đâm sâu vào ngực trái của cô ta, linh phù càng cháy lớn hơn thiêu rụi toàn bộ cơ thể Hạ Dĩnh ngay từ trong tim ra bên ngoài.


"Vốn dĩ còn muốn giữ lại em gái... Thế nhưng nó đã mất lý trí rồi, chẳng giúp ích được gì ngoài gây họa, sớm giải thoát cho nó thì tốt hơn..."


Hạ Tuệ tự lẩm bẩm một mình trong đôi mắt đó có thể thấy nỗi buồn thoáng qua, tuy giọng nói khá nhỏ và trầm ổn nhưng đủ để Viên Mạnh Linh và Tô Kim Ảnh nghe rõ, hai người họ không lường trước được rằng sự việc đột ngột như này sẽ phát sinh, càng không thể ngờ Hạ Tuệ lại có thể tự động thủ với em gái ruột của mình.


Tô Kim Ảnh cảnh giác kéo cậu lùi lại mấy bước, lúc này hai bàn tay

của Hạ Tuệ đã biến đổi, gân đen cùng với quỷ tính đều hiện ra rất rõ.


Hóa ra tà khí kia không phải của anh em Hạ gia... Viên Mạnh Linh chợt phát giác điểm quỷ dị trong sự việc lần này, mà tại buổi lễ mừng thọ cũng có điểm hơi giống nhau...


Cảm giác đó... Rất khó tả... Không phải quá mức bất an, cũng chẳng phải quá mức kinh tủng... Chỉ là rất kỳ lạ...


"Hai người... Nên bị thủ tiêu đi, tôi mới có thể sống được."


Hạ Tuệ vừa nói vừa tiến đến gần, quỷ tính bộc phá khiến cho bầu không khí xung quanh biến đổi, một lớp vỏ bọc lăm le tấn công bao trùm cả căn phòng, ánh đèn sáng chợt vụt tắt, không khí bị đẩy ra bên ngoài.


Tô Kim Ảnh hít thở không thông, ngột ngạt đến mức đầu óc hắn chẳng còn tỉnh táo nữa, hắn khụy xuống một gối, tay nắm chặt lồng ngực.


Viên Mạnh Linh ra sức ép toàn bộ Linh Lực, tay bắt ấn tạo thành lớp bảo hộ trùm lên người Tô Kim Ảnh và bản thân cậu.


Cả hai người thối lui ra ngoài cửa, Hạ Tuệ thấy vậy bèn nhảy đến chặn ở sau lưng, hắn ta mạnh bạo đánh lên vòng bảo hộ khiến cậu chao đảo, linh lực bị quỷ tính tác động liên tục khiến cho lồng ngực cậu đau nhói.


Viên Mạnh Linh gắng gượng, Tô Kim Ảnh thấy hắn tấn công liên tục như vậy cực kỳ lo lắng cho an nguy của cậu, hắn nhìn đến con dao rơi trên sàn nhà, trong đầu nhảy số ping ping nhanh chóng.


Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó lao ra khỏi vòng bảo hộ của cậu, Viên Mạnh Linh giật mình hét lên: "Ảnh ca!"


Hạ Tuệ bị hành động của hắn gây chú ý, tên Quỷ Rút Ruột lập tức buông bỏ tấn công thông linh sư mà lao đến phía Tô Kim Ảnh.


Đó là cơ hội của Quỷ Rút Ruột, nhưng hắn ta đâu hề đoán được rằng bản thân đã rơi vào cái bẫy của Tô Kim Ảnh, ngay khi hắn ta lao đến tấn công người nọ.


Viên Mạnh Linh ở bên này đã thu lại linh lực, rút trong túi đeo ra cuộn chỉ đỏ rồi giăng dây quấn quanh hai tay và hai chân Hạ Tuệ. Cậu lấy toàn bộ linh lực vừa thu đánh úp từ đường chỉ, chạy xuyên vào bên trong cơ thể hắn ta.


Tô Kim Ảnh vì không thể thở mà cơ thể mất đi khống chế, cơn nghẹn từ cổ họng truyền đến khiến hai mắt hắn hoa cả lên, xung quanh dần tối sầm lại. Hắn cố gắng dùng chút lý trí còn sót cầm thanh Long Châu kiếm nén đến.


Thế nhưng hắn đã trượt, Long Châu kiếm chỉ có thể bay đi vài centimet thì rơi xuống, hắn gục lên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền.


"Ảnh ca!"


May mắn thay, từ bên ngoài bay đến một đạo linh lực cực cao trùm lên người Tô Kim Ảnh, không khí lập tức tràn vào phổi.


Phan Lập Văn bước đến, tiếng chân nặng nề vang vọng cả không gian tĩnh lặng này, anh bước đến đâu thì quỷ tính lập tức tản ra đến đấy.


"Dám động vào người của UIT, mày muốn chết rồi!"


Nói dứt câu, anh rút cây súng bên hông ra bắn một phát về phía Hạ Tuệ đang không ngừng dãy dụa.


Viên đạn bằng linh lực hòa lẫn với máu của Phan Lập Văn, bên trong nó chứa một sức mạnh có thể diệt yêu phá ma, ngay cả quỷ và thần cũng phải bị ảnh hưởng.


Viên đạn cắm vào trong lồng ngực Hạ Tuệ, hắn đau đớn gầm lên, sếp Phan lần nữa bắn thêm một phát, nhưng viên đạn lần này lại chính là đồng xu ngũ đế.


Đồng xu gắn chặt ở giữa trán Hạ Tuệ, ngay lập tức cả cơ thể hắn xèo xèo bốc khói, chẳng được mấy giây thì Hạ Tuệ đã phải bị đau đớn dày vò cho đến khí biến thành một đống tro bụi.


Quỷ tính biến mất, tà tính rút đi rồi, tòa nhà rộng lớn rơi vào trầm tĩnh nồng đượm vị máu.


Viên Mạnh Linh chao đảo đến cạnh người đàn ông nằm ngất trên sàn, cậu lo lắng gọi, giọng nhỏ xíu: "Ảnh ca..."


Phan Lập Văn vỗ vỗ vai cậu: "Cậu ấy không sao, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe..."


"Nếu anh không đến kịp... Chắc anh ấy đã..."


Viên Mạnh Linh mếu máo ôm lấy Tô Kim Ảnh, trái tim của cậu kể từ khi cậu chứng kiến Ảnh ca mạo hiểm đã gần như ngừng đập, trong lòng cậu không chỉ là lo lắng mà còn rất đau...


Đây là cảm giác khi thấy người mình yêu chịu tổn thương sao?


"Ngốc quá..."


Phan Lập Văn thở dài, tâm tình của cậu anh cũng hiểu được phần nào, anh nghĩ nghĩ liền nhìn đến Hồ Trọng Nhân vừa đi đến, hắn ta vẫy tay: "Sếp Phan! Chúng tôi sắp thu xếp xong rồi, mau đi thôi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện