"Vậy anh nói được tiếng anh phải không?" Lãnh Tiểu Dã lại hỏi.
"Giản... Phải, tiểu thư, nhưng câu đơn giản thì có thể."
Nhìn bộ dạng kỳ quái của Trần Tư Viễn, suýt nữa Lãnh Tiểu Dã đã cười lên.
Người vệ sĩ này, ngây ngô lại hài hước, so với Annie nịnh hót còn thú vị hơn.
"Tiểu thư, bữa tối của ngài đã chuẩn bị xong."
Lãnh Tiểu Dã đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, quả nhiên trên bàn là một đĩa trứng xào cà chua, còn có một chén cơm, lại thêm một chút rau trộn.
một đôi đũa đen đặt bên cạnh chiếc bát.
"cô có từng thấy quý tộc nào dùng đũa ăn cơm không?" Lãnh Tiểu Dã mất hứng vẫy tay, "Lấy dao tới, còn nữa, nhớ lấy thêm cả nĩa nữa."
Annie không hiểu rõ, nhưng vẫn đành phải mang dao nĩa tới cho cô.
Lãnh Tiểu Dã lập tức cúi xuống ăn, sau đó giả vờ bày khăn ăn lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu thư, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao mới đúng." Trần Tư Viễn không nhịn được, nhắc nhở.
Lãnh Tiểu Dã đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết, mình đang cô ấy, lười biếng liếc anh ta một cái, "Tôi thuận tay trái, không được sao?"
Trần Tư Viễn nghẹn lời.
Lãnh Tiểu Dã bỏ dao nĩa xuống, cầm lấy một cái muỗng bên trái, tay phải bị thương vẫn chưa lành, thậtsự không tiện dùng
đũa, nên cô mới thử cách này.
Đương nhiên, thuận tiện trêu chọc tên vệ sĩ nhỏ này một chút.
Tiểu dạng nhi, dám cười nhạo Lãnh Tiểu Dã tôi đây, cho dù bây giờ chị đây giả vờ vô học, muốn chơi đùa cùng chị sao.
anh cho mình là Hoàng Phủ Diệu Dương chắc?!
Nghĩ đến người kia, Lãnh Tiểu Dã nuốt mạnh trứng gà vào.
Từ sáng tới giờ, vì tiễn tên ôn thần kia, cô vẫn chưa được ăn một bữa cơm ngon đâu!