Nghe thấy Lãnh Tiểu Dã gọi mình, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay người lại.
Chỉ thấy cô giơ tay, tháo chiếc bông tai ruby trên tai xuống.
"Này... Tặng cho anh đó!"
Đặt bông tai trong tay, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, đem bông tai tới giữa không trung.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.
Ba tháng trước, lần đầu anh nhìn thấy cô, nhớ được chiếc bông tai trên tai cô, ở buổi đấu giá, cũng vì chiếc bông tai này, mà anh có thể nhận ra cô.
anh biết, chiếc bông tai này rất quan trọng với cô.
Thế nhưng, sao bây giờ cô lại đưa cho anh?!
đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn bông tai nhỏ nhắn trên tay cô, anh vươn tay, cẩn thận cầm lấy như bảo vật, đặt trên tay mình.
"Tôi sẽ trân trọng, che chở nó như một phần tính mạng của mình."
Trong lòng Lãnh Tiểu Dã chợt thắt lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương khép tay lại, nắm chặt chiếc bông tai.
"Kể từ bây giờ, tôi sẽ luôn luôn mang theo bên người."
Nghe được giọng nói của anh, Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại.
"Được."
Kết quả này, chính là điều cô hy vọng.
Hôm nay cô phải trốn đi, nếu không, anh thực sự sẽ muốn kết hôn với cô, đến lúc đó, lỡ như anh công bố tin tức này ra ngoài, mà cô lại đi đâu mất, anh không tức điên mới lạ.
Bông tai này có thiết bị định vị toàn cầu, cô có thể dựa vào đó, xác định vị trí của anh, như vậy càng có lợi cho kế hoạch của cô.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng quý trọng của anh, lời nói như một câu thề ước, tâm tình cô lại khôngthoải mái.
"Em cũng vậy nhé." anh mở miệng lần nữa.
Lãnh Tiểu Dã biết anh đang nói đến chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên tay trái, mấp mấy môi.
"Được, chuyện này... Tôi đồng ý."
Hoàng Phủ Diệu Dương không nghe rõ lời nói của cô, chỉ biết cô đồng ý nhận lấy chiếc nhẫn.
"Mau ăn đi, không sẽ nguội mất, lát nữa, tôi sẽ cho người giúp việc mang quần áo lên cho em."
anh giơ tay, sờ tóc cô, mang theo ý cười rời khỏi phòng.
Đỉnh đầu cô còn động lại cảm giác bàn tay dịu dàng của anh.
Nhìn lưng anh, Lãnh Tiểu Dã không tự chủ được, lại mở miệng gọi anh, "Hoàng Phủ Diệu Dương..."
anh quay lại, "Còn chuyện gì nữa sao?"
Thực ra, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Ví dụ như, nói chuyện một chút, để anh có thể yên tâm khi cô rời đi, hoặc là, bọn họ có thể bắt đầu làm bạn bè một lần nữa.
Chỉ là...
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Lãnh Tiểu Dã thầm thở dài trong lòng.
Thực xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh, nhưng tôi không phải là con rối của anh, nên tôi bắt buộc phải rời khỏi chỗ này.
"Thực ra, tôi chỉ muốn nói với anh... Tạm biệt."
cô nâng tay phải lên, nhẹ nhàng
vẫy tay với anh.
Tạm biệt, không hẹn gặp lại!
anh giơ khóe môi, khẽ mỉm cười.
"Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà."
Mở cửa ra, anh rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa cẩn thận.
Dọc đường xuống lầu, anh chung thủy nắm chặt bông tai trong tay.
Nhưng anh nào biết, cô đã lên kế hoạch trốn đi, còn anh cứ tưởng đây chỉ là dấu hiệu mối quan hệ giữ hai người bọn họ đang dần phát triển, tâm trạng anh không nén nổi vui mừng.
Thấy anh xuống lầu, lão quản gia và nữ giúp việc vội vàng đi tới tiếp đón.
"Chào buổi sáng!"