"Được, tốt lắm!" Lãnh Tiểu Dã cười lạnh hai tiếng, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh gan lắm!"
Nâng tay phải lên chống đỡ đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương ung dung nhìn cô, "Cảm ơn đã khích lệ."
Lãnh Tiểu dã cười cười, sau đó nhâc chân lên, co lại, dùng hết sức đa,
Bàn tay anh nhanh chóng bắt lấy chân cô.
"Đừng quậy nữa, nếu không, tôi sẽ tức giận."
Đừng quậy nữa?!
anh cho là cô đang cùng anh đùa giỡn sao?
sẽ tức giận thật?
cô đang tức đến mức muốn giết người luôn đây này!
Lãnh Tiểu Dã nhấc chân còn lại lên đá, lần này, động tác của cô, vô cùng nhanh chóng, vô cùng mạnh bạo.
Vừa vặn đá trúng bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, anh lập tức ngã xuống thảm.
Đinh đinh đang đang!
âm thanh hợp kim va chạm vang lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương tiện tay kéo cô từ trên giường xuống, ngay cả chăn cũng rời xuống người anh.
cô nâng cánh tay quấn sợi dây vòng lên tay anh, bên kia anh cũng đang làm như vậy, cổ tay hai người bị quấn trong vòng tròn.
Hai người bị buộc chặt với nhau, khoảng cách không xa lắm, lập tức bị dán chặt một chỗ.
Chóp mũi chạm nhau, lông mi đối nhau, cả đôi môi cơ hồ muốn dán chặt vào nhau.
Hai người sửng sốt một giây, không ai có thể ngờ tới cục diện này.
"Buông ra!"
Cả hai đồng thời nhỏ tiếng nói, bởi vì môi muốn dán lại một chỗ, cho nên lúc nói chuyện, cánh môi hai người đều ma sát vào nhau.
Môi của cô, rất mềm mại, còn có vị ngọt nhàn nhạt, khiến anh không kìm lòng được nhớ lại nụ hôn khi nãy.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ thả em ra."
"Tôi tình nguyện hôn một con heo thì hơn!"
Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, thả lỏng sợi dây ra, hai người cũng từ từ tách ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, không đợi cô tháo xong, ngay lập tức, anh đã đè cô xuống dưới thân, không khách khí hôn lên môi cô.
một người cường hôn, một người cố gắng né tránh.
Cuối cùng, cả hai đều thở hổn hển, trên mặt chỉ còn lại toàn nước bọt.
cô bị hôn, còn anh bị cắn.
Cảm giác phía dưới người nào đó bắt đầu rục rịch, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nói.
"Đợi chút!"
Là người cầm quyền, anh chắc chắn sẽ chiếm ưu thế hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ khôngchiếm được tiện nghi anh.
cô gắng một cách mù quáng như vậy cũng không phải là việc người thông minh nên làm.
Dùng lực không được, vậy đành phải dùng trí thôi.
Hoàng Phủ Diệu Dương
ngẩng mặt lên, con mắt màu lam hơi híp lại nhìn cô.
"Tạm thời đình chiến, tôi mệt rồi."
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nói, biết được cô đang tìm cách khác, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng khôngvạch trần cô, từ trên người cô đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng kéo tấm thảm bên cạnh qua che người lại.
Duỗi tay đến trước mặt anh, Lãnh Tiểu Dã nhếch miệng cười, "anh thả tôi ra, tôi muốn đi toilet!"
Khong phải anh muốn đi toilet với cô luôn đấy chứ?
"Vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cười theo, "Đúng lúc, tôi cũng muốn đi, hay là chúng ta đi cùng vậy?"
Ai muốn đi cùng anh?!