Khom người xuống, ôm vật nhỏ mềm mại trong lòng, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, nhìn về phía sau tòa thành.
Từ nơi này, có thể thấy được Arthur.
Con vật cao lớn kia, giờ phút này không ngừng gào thét.
Bộ lông vàng óng bay phấp phới trong gió đêm, cô đơn lẻ loi như anh bây giờ.
...
"anh... Có từng nghĩ sẽ đưa nó về lại nơi của nó chưa?"
"Tại sao phải làm vậy?"
"Nó là sư tử, nhà của nó là thảo nguyên bao la rộng lớn."
"Đây chính là nhà của nó!"
...
Bên tai, đoạn đối thoại với cô lại vọng lên.
"Tiểu Tuyết, chẳng lẽ... Tao đã sai rồi sao?"
Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, tất nhiên sẽ không đáp lại được, nó vươn đầu lưỡi, liếm vào tay anh.
Cảm giác được sự an ủi của nó, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu.
Tầm mắt một người một mèo giao nhau, đôi mắt dị sắc của Tiểu Tuyết ngây thơ mà trong veo.
Nhìn vào mắt nó, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lại hiện lên trước mắt.
Giọng nói cuối cùng lúc sáng lại không ngừng vọng lên bên tai anh.
...
"Thực ra, tôi chỉ muốn nói với anh... Tạm biệt."
...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, "Vào đi."
Lão quản gia đi vào, "Bá tước tiên sinh, tài liệu ngài cần điều tra đã có, những thông tin đó hoàn toàn là thật, không phải do tiểu thư làm giả."
Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, "cô ấy không có cánh, chẳng lẽ bay đi được sao?"
"Người phụ trách sân bay vừa gọi điện tới." Lão quản gia hơi do dự mở miệng, "Họ nói, ngoại trừ mười ba chuyến bay kia, còn có một chuyến bay khác trước khi ngài tới đó."
"Máy bay nào?" Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi.
"Là máy bay vận chuyển quốc tế." Lão quản gia đáp.
Máy bay vận chuyển quốc tế?!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhét tờ giấy vào túi tiền, nhanh chân ra khỏi cửa.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi muốn đi Mỹ."
Lão quản
gia vốn muốn nhắc anh vẫn chưa ăn tối, nghĩ một hồi, lão quyết định không mở miệng.
Dọc đường, Hoàng Phủ Diệu Dương giao Tiểu Tuyết cho nữ giúp việc, rồi ra khỏi đại sảnh.
Tới cửa, anh chợt dừng bước.
Quay lại, nhìn nữ giúp việc ôm mèo, anh do dự, thấp giọng hỏi.
"Lúc vệ sinh phòng tôi, có nhìn thấy nhẫn kim cương màu vàng không?"
Nữ giúp việc lắc đầu, "không có, bá tước tiên sinh, chỉ có một chiếc kẹp tóc kim cương trên bồn rửa tay, nhưng tôi không hề động vào."
Hoàng Phủ Diệu Dương hơi suy nghĩ một chút, "Vậy... Những phòng khác thì sao?"
Nữ giúp việc lại lắc đầu, "Cũng không thấy, thưa tiên sinh."