Lãnh Tiểu Dã biết Trầm Ninh nói đùa, nhưng vẫn liếc cô một cái, "Cậu có tin tớ đá cậu một cước không?"
Trầm Ninh thản nhiên nhìn cô, "Vui buồn thất thường... Cũng là dấu hiệu luôn đó."
Lãnh Tiểu Dã lấy một miếng bánh quy bỏ vào miệng, "Nếu mang thai, tớ sẽ sinh ra, sinh xong, tớ nhất định phải mang nó đi tranh giành ngôi vị thái tử của nước A, tới lúc đó, tớ sẽ được làm thái hậu, chỉ mới nghĩ thôi mà đã thích lắm rồi!"
Trầm Ninh cười, "Tới lúc đó, cậu phải cho tớ làm bộ trưởng bộ y tế đấy nhé."
Lãnh Tiểu Dã đưa chiếc hộp trong tay cho Trầm Ninh, "Vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu mau phục vụ cho thái hậu đi!"
"Vâng!" Trầm Ninh vươn tay ra, cầm lấy hộp thức ăn, "Thái hậu nương nương, ngài đi thong thả!"
Lãnh Tiểu Dã vịn chặt tay cô, "Tiểu Ninh, đi thôi, hồi cung!"
Hai người nhìn nhau cười cười, không nhịn được nữa, cả hai liền cùng nhau cười to.
...
...
Đứng trước cửa sổ sát đất phòng tổng thống của khách sạn Lai Phật Sĩ, tay trái Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vuốt chiếc bông tai ruby nho nhỏ.
Tấm kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh của anh, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nặng nề.
"Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia rón rén đi tới, "Chúng tôi đã điều tra rồi, gia đình tiểu thư có vài căn hộ tại đây, phần lớn đều do mẹ là Hứa Hạ đứng tên, còn lại là của tiểu thư và anh trai cô ấy. Bình thường, mỗi khi quay về đây, tiểu thư đều ở chung nhà với ba mẹ. Bây giờ, bọn họ đang ở nhà chính, tại biệt thư "Tử Ngọc Sơn Trang" nằm ở phía Bắc thành phố."
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, "Chuẩn bị xe đi."
"Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng ngẩng đầu lên, "Ngài bình tĩnh một chút, tiểu thư... Thân phận của tiểu thư khá đặc biệt, chúng ta không thể tùy tiện tới đó được!"
Mặc dù bây giờ đã tìm được địa chỉ của Lãnh Tiểu Dã, nhưng nếu Hoàng Phủ
Diệu Dương cứ thản nhiên tới cửa như vậy.
không cần nói tới thái độ của Lãnh Tiểu Dã, bọn họ chỉ sợ, cha mẹ cô sẽ không đồng ý cho vào.
Đối phương không phải người bình thường, lão quản gia chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả.
Hai bên đều là người có thân phận đặc biệt, nếu thật sự xảy ra xung đột, nhất định sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hữu nghị hai bên.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm chặt chiếc hoa tai ruby, đôi môi mỏng phát ra bốn chữ bá đạo.
"Tôi muốn nhìn thấy cô ấy." ( "我要见她.")
"Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng đưa tay ngăn cản, "Đây là Bắc Kinh, chúng ta không thể xông vào nhà bắt tiểu thư đi được, tới lúc đó, mọi chuyện nhất định sẽ trở nên rối rắm!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Tôi đâu có định xông vào bắt cô ấy làm gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy côấy thôi."
Lão quản gia ngẩn người, "Ý của ngài là..."
"cô ấy sẽ không thể nào ở lỳ trong nhà được, nhất định sẽ có lúc rời khỏi nhà mà thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhét bông tai vào túi tiến, "Tôi nhất định phải nhìn thấy được cô ấy!"