anh muốn cô phải chủ động yêu thương nhung nhớ anh, lúc nào cũng phải nghĩ đến anh.
Lãnh Tiểu Dã lắc đầu.
Hừ, người trong sạch không nhận của bố thí!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn gò má cô, giọng nói hỏi mềm mại.
"Lại đây, ăn cùng tôi."
Lãnh Tiểu Dã vẫn không thèm để ý tới.
Ục!
Bụng của cô lại kêu một tiếng.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nghe được tiếng bụng cô kêu, trong lòng anh không khỏi tức giận, âm thanh lại dịu dàng hơn.
"Em qua đây ăn. tôi sẽ đưa quần áo cho em."
Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, nói ra điều kiện của mình, "Tôi muốn mặc quần áo trước."
"Ăn cớm trước." Giọng nói anh có chút không vui, anh đã nhượng bộ cô đến như vậy, cô còn ép anh.
"Mặc quần áo trước." Lãnh Tiểu Dã chống đối gay gắt.
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy chiếc khay, lập tức nắm chặt lại.
...
Hay là, ngài cứ đổi cách khác. không phải cô gái nào cũng thích được cưng chiều sao?
...
âm thanh của lão quản gia chợt vang lên bên tai anh.
anh hít sâu, đè nén cơn tức giận của mình.
Đặt bữa sáng lại trên bàn, anh giơ tay kéo chiếc chăn mỏng đắp lên hai người.
Thân thể đột nhiên bị lộ ra ngoài, Lãnh Tiểu Dã lập tức lấy tay che ngực, lùi người lại, "anh... Có bệnh sao!"
Nhìn bàn tay bó băng gạc của cô đang che ngực lại, Hoàng Phủ Diệu Dương ngăn chặn cón tức giận sắp bùng nổ, "Em không muốn mặc quần áo sao?"
nói xong, anh liền giữ chặt tay trái cô, ôm cô vào lòng, rồi bước chân xuống giường.
trên người anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, vì ngủ, mà vạt áo đã bị bung ra, khiến lúc ôm cô, thân thể cô liền cọ sát vào ngực anh.
cô cố gắng chống đỡ cơ thể không chạm vào ngực anh.
Nhìn cô như một động vật nhỏ xù lông, Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý đưa cánh tay thẳng ra.
Lãnh Tiểu Dã không kịp đề phòng, lập tức chạm vào ngực anh.
cô tức giận trừng mắt, anh liền dương khóe môi, đắc ý.
anh muốn nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đáng yêu của cô, so với bộ dạng cô tức giận thú vị hơn nhiều.
Lãnh Tiểu Dã đang muốn phảng kháng lại, anh đã buống cô ra, đặt cô trên tấm thảm, rồi vươn tay mở tủ quần áo ra.
Nhìn anh đưa tay lấy quần áo, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã bắt đầu nhìn vào đó.
cô lập tức nhận ra chiếc tủ đã có một sự thay đổi lớn.
Căn bản lúc đầu chỉ treo những chiếc áo sơ mi nam cùng tây trang, nhưng giờ phút
này chiếc tủ đã có rất nhiều màu sắc của nữ trang.
Hôm qua, những thứ này không có ở đây.
không khó để biết, những bộ nữ trang đó đều được những người ngồi trực thăng mua đến, nhưng không biết bỏ vào đây từ lúc nào.
Nhìn quần áo bên trong, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Bị xích tay lại như thế này, chắc chắn sẽ không có cách nào mặc đồ được, chắc hẳn anh sẽ thả cô ra chứ?
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đang tính toán thời điểm hành động lúc anh thả tay cô ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy từ trong tủ ra một chiếc váy.
Nhận lấy chiếc váy, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay trái ra trước mặt anh.