Editor:
Vũ Cát Gia Gia
Dạ Phong Dương cúp điện thoại, nghe trong ống nghe tiếng tút, Lãnh Tiểu Dã đưa điện thoại di động bỏ lại trên bàn.
một làn nữa bò lại chỗ cũ, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang nhìn cô, thần sắc bình thường, cũng không có để ý cú điện thoại kia của cô.
Dạ Phong Dương đột nhiên gọi điện thoại đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng.
Nghĩ như vậy, cô liền đưa tay xoa bụng.
"A, thật đói..." cô quay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương nháy nháy mắt, "Diệu Dương trẻ con, giúp em lấy chút đồ ăn đến đây được không, em không muốn rời giường."
"Chờ anh một chút." Cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy đi ra khỏi cửa.
"cô nhóc lừa đảo này, lại gạt anh, anh bịt miệng em bây giờ!"
Nhìn anh rời đi, Lãnh Tiểu Dã đưa tay lên mặt mình nhéo một cái.
Lập tức bò người dậy, khoác lêb một bộ quần áo lên người, nhanh chóng đi vào toilet, khóa cửa lại mở vòi nước, lúc này mới một lần nữa gọi điện thoại cho Dạ Phong Dương.
"Tiểu Dã." âm thânh của Dạ Phong Dương lại một lần nữa vang lên ở nên tai cô.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lãnh Tiểu Dã vội vàng dò hỏi.
Dạ Phong Dương im lặng một hồi, rốt cục mở miêng.
"Tôi điều tra được một ít manh mối, để chỉ ra chỗ sai trước sự việc buôn bán dân cư, khả năng cùng hoàng thất nước A có quan hệ cực lớn..."
Dạ Phong Dương gịong điệu nghiêm trọng, "Tiểu Dã, trong khoảng thời gian gần đây, cô nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, ý của tôi chắc hẳn là côhiểu."
Trước mắt đã điều tra được tình huống, trong lúc này cái tổ chức này cùng hoàng thất nước A có liên hệ rất lớn, bây giờ không thể xác định rõ người thành viên hoàng thất ấy, Hoàng Phủ Diệu Dương tự nhiên cũng có hoài nghi riêng của anh.
Theo đạo lý mà nói, việc này Dạ Phong Dương không nên nói cho Lãnh Tiểu Dã.
Chẳng qua, bởi vì lúc trước cô cũng có tham gia chuyện này, lo lắng quan hệ của cô cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trong đó, Dạ Phong Dương mới đem tin tức này tiết lộ cho cô, chính là sợ hãi Lãnh Tiểu Dạ sẽ bị tổn thương.
"anh là muốn nói, Hoàng Phủ Diệu Dương có thể là K?" Lãnh Tiểu Dã hỏi lại.
"không loại trừ khả năng này." Dạ Phong Dương nói.
"không có khả năng." Lãnh Tiểu Dã gịong điệu phá lệ chắc chắn, "anh ta tuyệt đối không có khả năng là K!"
"cô có chứng cứ gì?"
"Tôi không có chứng cứ, chỉ là trực giác."
"Tiểu Dã, cô hẳn là biết rõ, trực giác đều là ý tưởng không chính xác, không thêt lấy đó làm chứng cớ."
"Tôi biết, nhưng, anh ta không đúng." Lãnh Tiểu Dã nhẹ hít một hơi, "sự thật sẽ chứng minh là tôi đúng."
Dạ Phong Dương không có ý đi thuyết phục lại cô, "Chúng ta nói chuyện chính xác, bất quá, trong khoảng thời gian này, cô tốt nhất vẫn là hết sức cẩn thận, không thể cùng anh ta tiếp xúc."
"Dạ Phong Dương, tôi biết anh là muốn
tốt cho tôi, nhưng...Việc này chỉ sợ tôi làm không được."
Dạ Phong Dương âm thanh nhiễm lên vài phần lo lắng, "Có phải hay không... anh ta còn đang dây dưa với cô?"
"không phải." Lãnh Tiểu Dã nhìn mình trong gương một chút, khuôn mặt hé ra thần thái phấn khích, "Chúng tôi hiện tại đang yêu đương."
Dạ Phong Dương trầm mặc hồi lâu. "Tiểu Dã, tôi không biết... Tôi nên nói như thế nào."
"Tôi hiểu được ý của anh." Lãnh Tiểu Dã đưa tay sửa lại tóc một chút, "Đường này chính là tôi chọn, kết quả như thế nào chính là tôi gánh vác, chúc anh tất cả đều thuận lợi."
"Vậy được rồi." Dạ Phong Dương hít một hơi thật sâu, "Cũng chúc cô tất cả đều thuận lợi"
"Mặc kệ như thế nào, tôi đều phải cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, Dạ Phong Dương, cố lên!"
"Cảm ơn." Sau khi nói xong hai chữ này, Dạ Phong Dương liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại di động, lấy nước rửa mặt, Lãnh Tiểu Dã nhìn mình trong gương một chút, rồi nhẹ nhàng mà thở ra.
cô quả thật không có chứng cớ, nhưng cô chính là tin tưởng Hoàng Phủ Diệu Dương.