Editor:
Vũ Cát Gia Gia"Rất xin lỗi, anh không có trở về đúng lúc."
Lãnh Tiểu Dã buông mâm nhỏ trong tay xuống, quay mặt lại nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương trên mặt có vài phần áy náy của anh , cười lắc đầu.
"anh cũng quá coi thường em rồi, đừng quên liền ngay cả vị bá tước đại nhân nào đó cũng không là đối thủ của em, về phần công chúa Liliane sao... anh nếu trở lại sớm một chút, có thể nhìn đến biểu tình trên mặt của cô ta khi bị em đánh bại, quá cực kì phấn khích a... Đáng tiếc em không phải là nam nhân, bằng không, hôm nay nhất định phải làm cho cô ta cỡi láng hết, mở rộng tầm mắt..."
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ là đưa tay qua, cầm lấy mâm nhỏ trong tay cô , dùng con dao cẩn thận đem đồ ăn trong tay cô cắt thành miếng nhỏ tiện lợi.
"Em từ từ ăn, hiện tại anh muốn dẫn Arthur đi thích ứng bóng tối trong cây cối một chút, lúc này đây, anh có thể phải thật lâu mới có thể trở về."
Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận, khẽ gật đầu nhẹ.
"anh cẩn thận một chút."
"anh biết."
Lên tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương đi xuống núi, đơn giản mang theo một chút thức ăn nước uống, lại một lần nữa mang theo Arthur đi vào cây cối.
Lúc này đây, anh thật đi thật lâu.
Thẳng đến ngày lúc hoàng hôn hôm sau, một người một sư tử mới một lần nữa trở về.
Hai người này đều là một thân bẩn thỉu, thậm chí còn có vết máu rõ ràng,
Lãnh Tiểu Dã lo lắng lại nghênh đón, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ là cười hướng cô khoát tay.
"không phải máu của chúng ta, mà là máu nó!"
Vài người lúc này mới chú ý tới, phía sau anh còn lôi kéo một món đồ - - đó là một cái gấu chó trưởng thành màu xám tro.
Gấu chó đã muốn bị cắn xé thê thảm, mặc dù như thế, như có thể nhìn ra được trước khi nó còn sống, nó rất cao lớn rất cường tráng.
"Đây là chiến lợi phẩm của Arthur, anh không có hỗ trợ."
Lúc nói lời này, trong giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy kiêu ngạo.
Như vậy, giống như là một cái người ba thỏa mãn khi nhìn thấy phần phiếu điểm của đứa con.
Mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Arthur, làm một sư tử chỉ nuôi trong nhà, lần đầu tiên một mình săn bắn liền bắt được gấu chó hoang dại như vậy, khó khăn có thể nghĩ tới.
Nó không chỉ thắng, mà lại chỉ trầy ngoài da, điều này đủ để chứng minh, sư tử châu Phi- Arthur quả thật có chút năng lực sinh tồn.
"Em muốn... hai người các anh tốt nhất đi tắm!"
Lãnh Tiểu Dã cười nói.
"anh nghĩ đúng vậy!" Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, sau đó liền vỗ nhẹ gáy Arthur, "Arthur, GO!"
anh đi nhanh nhảy vào dòng nước dưới chân núi, Arthur lập tức liền tiến lên theo anh , một người một sư tử cùng nhau bổ nhào vào trong nước sông, bọt nước văng lên một mảnh màu vàng kim.
"Tiểu thư."
Ông quản gia săn sóc đem khăn tắm cùng quần áo của Hoàng Phủ Diệu đang Dương tắm rửa kia, đưa đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã.
đang cầm quần áo đi xuống, Lãnh Tiểu Dã ngồi ở
bờ sông, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong nước giúp Arthur chà lông trên đầu, khóe môi thủy chung hướng về phía trước giơ lên.
Tương lai, nếu bọn họ có hài tử, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định cũng là một người cha tốt.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhíu mày.
"OH, MYGOD!"
Mấy ngày nay, cô cũng vốn không có nghỉ tới loại chuyện an nhàn này.
Đương nhiên, cái này còn không phải kỳ quái hơn, càng làm cho cô kinh ngạc chính là cô thế nhưng nghĩ đến sinh con cho Hoàng Phủ Diệu Dương.
Chẳng lẽ, cô đã muốn yêu anh sao?!
"đang nghĩ cái gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương trần truồng đi lên mặt cỏ, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở trên cỏ ngẩn người, anh nghi hoặc mở miệng.
"Em chỉ là đang suy nghĩ, anh đối với Arthur đúng là có tính nhẫn nại, tương lai nhất định sẽ là một người cha tốt." Lãnh Tiểu Dã đứng dậy đem áo choàng đưa cho anh, lại khom người cầm lấy khăn mặt, "Nhanh chút đem tóc lau khô, bằng không, anh sẽ cảm lạnh."
Hoàng Phủ Diệu Dương không gấp đi lau tóc, mà là đưa cánh tay lại đây, nhẹ nắm người của cô.
"Tiểu Dã, em muốn vì anh mà sinh con sao?"
...
...
Sao sao chứ, ai nghĩ em muốn sinh con cho anh?!v