Editor:
Vũ Cát Gia Giamột lần nữa trở lại chỗ ghế ngồi, khởi động máy bay trực thăng, Hoàng Phủ Diệu Dương cao giọng hạ lệnh.
"Trở về!"
Hai cái máy bay trực thăng một trước một sau bay khỏi mặt đất, hướng về phương hướng chỗ đám người bác sỹ thú y trở về.
Xa xa trên bầu trời, nắng sớm đã muốn hiện ra.
Ngồi ở chỗ ghế ngồi, Lãnh Tiểu Dã quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, lập tức liền lớn tiếng hướng anh nhắc nhở.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, mau nhìn... Mặt trời mọc!"
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, vừa mới bắt gặp viên bầu trời kia rực rỡ màu đỏ thái dương dùng sức nhảy.
một ngày mới, đã muốn đến.
trên thảo nguyên những động vật đã muốn bắt đầu hoạt động trở lại, Lãnh Tiểu Dã tựa vào trên cửa sổ máy bay, nhìn mấy động vật này bởi vì bị máy bay trực thăng làm cho hoảng sợ nên chạy trốn khắp mọi nơi, "không biết Arthur thế nào?"
Ngày hôm qua chiến đấu một phen, đã đem định vị máy tính... Này nọ cũng đã hư hao, bọn họ cùng Arthur cũng đã muốn mất đi liên hệ.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ hít một hơi, "Trước tìm bọn Mã Khắc đã , sau đó chúng ta lại đi tìm Arthur."
Hai cái máy bay bay trở về, rất thuận lợi cùng bọn Mã Khắc,bác sỹ thú y hội hợp lại.
Đám người La Y lập tức đem tuần thú sư nâng lên máy bay.
Hoàng Phủ Diệu Dương tự mình giúp Lãnh Tiểu Dã sửa lại một chút vết thương trên cánh tay, "Em bị thương, trước đưa em đi bệnh viện rồi tính tiếp."
"không có việc gì,chỉ là vết thương nhẹ." Lãnh Tiểu Dã giơ mặt bẩn thỉu lên, "Em và anh cùng đi tìm Arthur."
không đợi anh mở miệng, cô đã muốn đưa tay qua bắt lại cánh tay của anh , "Thất thần gì chứ, ôm em lên máy bay a!"
Vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, cũng là bởi vì lúc Tu La bắn viên đạn qua, cô cũng chỉ bị xước một chỗ.
Bậc vết thương nhẹ này, đến bệnh viện cũng chỉ là xức ít thuốc, xử lý một chút, không có gì đặc biệt.
"La Y, ông che chở đưa bọn họ đi bệnh viện chạy chữa, tôi cùng Tiểu Dã đi tìm Arthur."
Hoàng Phủ Diệu Dương đơn giản phân phó mấy người một chút, ôm Lãnh Tiểu Dã ngồi trên trong đó một trận máy bay.
Hai cái máy bay, chia nhau chạy, trong đó một chiếc đi đến bệnh viện gần nhất, mang người bị thương chạy chữa, Hoàng Phủ Diệu Dương liền mang theo Lãnh Tiểu Dã đi tới địa phương ngày hôm qua Arthur ở, tìm kiếm tung tích của nó.
một bên cất cánh, anh liền lợi dụng bộ đàm trên máy bay cùng chiếc bộ đàm kia khi đi cướp máy bay lấy được, liên lạc thông báo đối phương đưa nước, thực phẩm cùng nhiên liệu lại đây.
Hai người đuổi tới địa điểm ngày hôm qua, Arthur đã muốn không ở đó nữa.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã đem máy bay trực thăng rời khỏi con sông, lấy địa điểm này làm tâm điểm hướng về chung quanh tìm kiếm.
Lãnh Tiểu Dã ngồi ở chỗ ghế ngồi, dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát đến bốn phía.
Chú ý xa xa mấy cái sư tử Châu
Phi trên cỏ, cô mạnh mẽ ngồi thẳng người.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, phương hướng ba giờ!"
Máy bay trực thăng lập tức điều chỉnh phương hướng, hướng về phương hướng ba giờ bay đi.
Hạ xuống địa phương cách mấy con sư tử châu Phi mấy trăm thước kia.
Hai người cùng nhau xuống máy bay, cẩn thận hướng về xa xa nhìn trộm, nương kính viễn vọng, Lãnh Tiểu Dã nhất nhất quan sát đến mấy con sư tử kia.
Chỉ thấy trên cỏ, có chừng mười mấy con sư tử, tức có sư tử đực, cũng có sư tử cái.
Này đó sư tử ở bên ngoài đứng thành vòng tròn, chính giữa trên cỏ một cái sư tử đực cao lớn đang ở hướng về một con sư tử đực khác phát ra tiếng kêu thị uy.
Chú ý tới bên cạnh cái sư tử đực kia trên lỗ tai có đinh tai, Lãnh Tiểu Dã lập tức kinh ngạc vui mừng kêu thành tiếng.
"Là Arthur, thật là Arthur! Bất quá... Tình huống của nó nhìn qua không quá khả quan."
một bên, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đang lợi dụng kính phóng to quan sát bốn phía, rất nhanh mặt anh liền bị hạ gục.
"Nó gặp được đàn sư tử, đứng ở trước mặt nó cái kia, hẳn là vua sư tử trong bầy sư tử."
Lãnh Tiểu Dã nhăn lại mày, "Chúng ta muốn hay không giúp nó?"
"không!" Hoàng Phủ Diệu Dương ngữ khí thâm trầm, "Đây là cuộc chiến đấu của nó."
...
...
Sao sao đát