Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, "Tấm lòng của ông rất tốt, nhưng, tôi không nhận."
Để lão giúp cô chuẩn bị vé máy bay, không phải đã trực tiếp nói cho đối phương biết cô đi đâu sao?
Xoay người, cô nhanh chóng đi ra cửa, lão quản gia đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn bóng lưng cô.
đi được vài bước, Lãnh Tiểu Dã dừng lại, xoay người đi đến trước mặt lão.
Trong mắt lão quản gia dâng lên niềm vui sướng, "cô?"
Vươn tay, cô đem chiếc nhẫ kim cương đặt vào tay lão, một tay Lãnh Tiểu khép tây trang, "Giúp tôi chuyển lời tới Hoàng Phủ Diệu Dường, lần này, tôi cứu anh ta một mạng, nếu anh ta không quên ân tình, thì đừng đến tìm tôi nữa!"
Xoay người, cô bước đi xa.
Lão quản gia nhìn bóng dáng cô rời đi, dơ dự một chút, nhưng, rốt cuộc, ông hướng bọn bảo vệ phía sau vẫy tay, "đi theo cô bé kia, xem xem cô có thể đi, đừng để cô ấy phát hiện, và không được làm tổn thương cô ấy."
Lãnh Tiểu Dã tủy tiện đi một vòng trong bệnh viện, lúc đi ra, không biết từ đâu xuất hiện, trên người côđã có một chiếc áo thun y tá.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đi thẳng tới một nơi yên tĩnh gần đây.
Bảo vệ cẩn thận đi theo vào con phố nhỏ, vừa đi vào, liền trúng kế cô.
Lãnh Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn bảo vệ té trên mặt đất, vươn tay nhanh chóng lấy một tờ tiền từ trong bóp da của hắn, rồi đem bóp một lần nữa trả lại.
"Cảm ơn anh đã cho tôi lộ phí."
Nhìn bảo vệ cười mệ hoặc một cái, cô xoay người rời đi.
Bước lên một chiếc xe buýt đêm,
thay đổi vài chuyến, cô xuống xe, bước tới chiếc điện thoại công cộng ven đường, bấm một dãy số.
"Chú Kiều, giúp con một việc..."
"Tiểu Dã?" Trong điện thoại, âm thanh ông Kiều lộ ra kinh ngạc, "Đây là điện thoại ở đâu vậy?"
"Hình như là... Jamaica."
"Thế nào mà con lại đi được đến đó?"