Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn Lý Tinh Trạch liền tới phòng giám sát nhờ nhân viên trên tàu tìm người giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới chuyện Tưởng Lê cũng ở đây, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
Tưởng Lê vui vẻ muốn kéo tay hắn, hắn nhíu mày, tránh ra, nói: “Sao cậu cũng…”
“Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc tôi đi trước đây.” Lời của Lý Tinh Trạch bị Tạ Chu Nghiêu chen ngang, Tưởng Lê gật đầu chào hỏi với anh: “Vâng, hôm nay làm phiền anh rồi, lần sau tôi cảm ơn anh.”
Tạ Chu Nghiêu quay người, lộ ra nụ cười dịu dàng không chút sơ hở: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Lý Tinh Trạch muốn gọi anh, nhưng nhìn anh sải bước rời đi, cũng biết rằng giờ không phải là lúc để nói chuyện, chỉ đành nói với Tưởng Lê: “Sao cậu lại ở đây?”
Sự vui vẻ ngập tràn đã bị câu nói này dội bay hơn nửa, Tưởng Lê nhìn hắn một cách bất mãn: “Không phải cậu tới tìm tôi sao? Vậy sao cậu lại tới đây.”
Lý Tinh Trạch chỉ có thể lấy lý do là tới đây mua cà phê.
Tưởng Lê mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng cũng không nghi ngờ, chủ động kể lại chuyện mình vừa mới nói Tạ Chu Nghiêu.
“Sao hai người lại tình cờ chạm mặt ở đây vậy?” Lý Tinh Trạch duy trì sự bình tĩnh mà hỏi, hắn đứng ở quầy bar gọi một cốc Iced American, nghe Tưởng Lê kể lại chuyện vừa rồi.
Tưởng Lê không nhắc tới chuyện mình đã khóc, chỉ nói là Tạ Chu Nghiêu là một người rất tốt, rất giống với ấn tượng mà vẻ bề ngoài mang lại cho người khác.
Lý Tinh Trạch hỏi cô đã nói những chuyện gì, cô nhắc tới chuyện sở thích: “Không ngờ anh ấy cũng thích latte nhiều sữa nhiều bọt, còn thích cả hồng trà nữa.
Lần sau rảnh thì cậu pha cho anh ấy một cốc sở trường của cậu đi, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích.”
Tưởng Lê vừa nói vừa tủm tỉm cười, nào ngờ cô vừa nói xong, mặt Lý Tinh Trạch liền biến sắc.
Cũng may nhân viên gọi đồ chen lời vào: “Lý tiên sinh, xin hỏi có cần cho vào túi giúp ngài không ạ.”
Lý Tinh Trạch áp xuống sự phẫn nộ trong lòng, nói: “Bỏ vào túi đi.”
Mặc dù hắn đã kiềm chế tâm tình của mình, những Tưởng Lê vẫn phát hiện ra điều không ổn: “Sao thế? Có phải có chuyện gì phiền phức không?”
Trong đầu Lý Tinh Trạch chỉ toàn là Tạ Chu Nghiêu.
Bây giờ thì hắn hiểu tại sao Tạ Chu Nghiêu lại đi gấp như vậy rồi, nhất định là Tưởng Lê đã nói gì đó khiến Tạ Chu Nghiêu lại hiểu lầm hắn rồi.
Nhớ tới chuyện lúc nãy nói chuyện điện thoại với Giang Tự Lam mà hắn hỏi, hắn lại càng lo lắng hơn, nhận túi cà phê rồi nói với Tưởng Lê: “Tôi có một cuộc họp video gấp, lát nữa lại tới tìm cậu.”
Hắn là người cuồng công việc, Tưởng Lê cũng biết bên nặng bên nhẹ, còn dặn dò hắn nhớ ăn cơm trưa.
Lý Tinh Trạch vội vã chạy tới cửa phòng của Tạ Chu Nghiêu.
Có kinh nghiệm từ lần trước, hắn không gõ cửa, lấy thẻ mở cửa dự phòng trong túi ra đặt lên khóa cửa cảm ứng, cửa liền tự động mở ra.
Tạ Chu Nghiêu cởi quần được một nửa định đi tắm, thấy hắn xông vào, liền tức giận mà mắng: “Cậu làm trò gì thế hả!”
Lý Tinh Trạch đóng cửa lại lại cài khóa an toàn lên, đặt túi cà phê lên bàn, đi thẳng tới trước mặt anh.
Tạ Chu Nghiêu vội vã mặc quần lên, nhưng còn chưa kịp kéo khóa lên đã bị Lý Tinh Trạch giữ lấy cổ tay, kéo một cái ngã lên giường.
Anh vừa mới hết sốt, mặc dù đã khôi phục thể lực nhưng đầu vẫn rất dễ choáng.
Vừa ngã một cái liền cảm thấy choáng váng, cũng chưa phản ứng lại được ngay.
Đến khi Lý Tinh Trạch kéo vạt áo sơ mi của anh, sờ tới chỗ vết sẹo kia, anh mới giật mình hoảng hốt, hoảng đến nỗi giọng điệu cũng thay đổi: “Bỏ ra!”
Nói xong cũng thẹn quá hóa giận mà nhìn Lý Tinh Trạch, giống như một giây tiếp theo sẽ nhào lên cắn người vậy.
Ngược lại Lý Tinh Trạch lại bình tĩnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên viết sẹo đó, ánh mắt cũng thay đổi.
“Là con của em có phải không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng đủ để khiến thế giới của Tạ Chu Nghiêu tan dã, tay chân cũng cứng đờ.
Lý Tinh Trạch không đợi được câu trả lời của Tạ Chu Nghiêu, mà lại chờ được một cái tát.
Tạ Chu Nghiêu mất sạch toàn bộ sự mềm lòng và do dự mà mấy ngày qua dành cho hắn, đạp một nhát lên vai hắn, nhân lúc hắn lảo đảo liền tránh ra, lăn sang chỗ khác.
Trên mặt đất có thảm, nhưng lúc Tạ Chu Nghiêu ngã xuống vẫn kêu lên một tiếng,
Lý Tinh Trạch mặc kệ cái tát kia của anh, vội vàng đi tới xem anh.
Lúc Tạ Chu Nghiêu ngã xuống không kịp để ý, kết quả phần gáy gần bả vai va vào góc nhô ra của tủ đầu giường, sự đau nhức khiến trước mắt anh trở lên mơ hồ.
Lý Tinh Trạch lập tức ôm anh lên để kiểm tra, anh vẫn còn muốn phản kháng, nhưng phát hiện ra hai chân đã tê dại.
Lý Tinh Trạch kéo cổ áo anh ra nhìn, chỗ bị va phải nằm ngay bên cạnh tuyến thể đã sưng lên, còn hiện lên vết bầm màu tím đỏ.
Mặt Tạ Chu Nghiêu bị ép chôn trong ngực Lý Tinh Trạch, tin tức tố hương nước bạc bà ẩn hiện lại theo hơi thở mà xâm nhập vào.
Anh không muốn ngửi, nhưng cơ thể lại làm ngược với ý thức, nơi đau đớn dần ham muốn sự trấn an từ tin tức tố của Lý Tinh Trạch.
Nhưng anh không nói ra miệng, chỉ có thể dùng ngón tay giữ lấy âu phục của, ép mình tỉnh táo lại.
Lý Tinh Trạch nhẹ nhàng đặt anh lên giường, an ủi trong ánh mắt bất an của anh: “Tuyến thể của anh có lẽ bị thương rồi, em đi gọi bác sĩ Quý tới, anh đừng động đậy linh tinh, biết chưa hả?”
Hai chân Tạ Chu Nghiêu đã hoàn toàn tê dại, anh chưa từng gặp tình trạng như thế này bao giờ cả, nào còn cố cãi được như vừa rồi nữa, hai tay nắm chặt chăn, chỉ mong Lý Tinh Trạch về nhanh nhanh.
Lý Tinh Trạch dùng tốc độ nhanh nhất dẫn bác sĩ Quý tới.
Bác sĩ Quý kiểm tra cho Tạ Chu Nghiêu, lại bảo anh làm vài động tác.
Lý Tinh Trạch căng thẳng hỏi: “Sao rồi?”
Bác sĩ Quý đẩy kính trên sống mũi lên, nói: “Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là bộ phần thần kinh bị thương, dùng thuốc nghỉ ngơi mất ngày là có thể khôi phục lại được.”.
Truyện Võng Du
Lý Tinh Trạch nhéo mi tâm, lặng lề thở ra một hai, Tạ Chu Nghiêu đang hoảng sở cũng thả lỏng ra.
Mặc dù hai người đã bị dọa một trận, bác sĩ Quý vẫn cảm thấy phải khiến hai người biết được tính nghiêm trọng của sự việc, ông nói: “Các cậu cũng chẳng cẩn thận gì cả.
Lần này là do may mắn, nếu mà bị va thẳng vào tuyến thế còn có thể bị liệt luôn rồi đấy.
Lần sau tuyệt đối phải chú ý.”
Lý Tinh Trạch liền nhìn Tạ Chu Nghiêu, thấy Tạ Chu Nghiêu đang nắm chặt lấy chăn, liền hỏi bác sĩ Quý lần bị thương này có ảnh hưởng gì về sau không.
Bác sĩ Quý nói rằng hẳn là không có, mấy động tác thử vừa rồi Tạ Chu Nghiêu đều có cảm