Editor: Gió
Một tháng sau
Tống Thấm đẩy cửa phòng làm việc của Lý Tinh Trạch đưa tới trước mặt hắn một bản tài liệu: “Tống Thấm, đây là bảng biểu mà bên bộ phận quan hệ đưa cho chúng ta, cậu xem qua một chút.”
Lý Tinh Trạch ngừng lại động tác gõ bàn phím, nhìn trợ lý đang đứng bất động trước mặt: “Giờ cần gấp lắm à?”
“Ừ.” Tống Thấm nói: “Bọn họ nói bảng biểu có chút thay đổi, đã khoanh tròn vào rồi.
Còn nữa, Nhị thiếu tạm thời phải tham dự cuộc họp của chi nhánh Côn Sơn, nên cậu phải thay anh ấy đi tiếp Ôn tổng.”
Động tác cầm tài liệu của Lý Tinh Trạch ngừng lại một chút, nhíu mày lại: “Anh ta không ở đó sao không bảo trợ lý Phó đi, mà lại là tôi? Chuyện này đâu có liên quan gì tới bộ phận phát triển đâu.”
Tống Thấm đành bất đắc dĩ nói: “Nhị thiếu nói thân phận Ôn tổng đặc thù, chỉ để mình trợ lý Phó đi tiếp thì không được.
Hơn nữa cậu sắp đính hôn với Tưởng tiểu thư, lại là người phụ trách chế tạo Viking, cũng nên gặp Ôn tổng một lần.”
Tống Thấm dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Chỉ là cùng ăn một bữa cơm, phó trợ lý Dương cũng sẽ tới.
Anh ấy nói cậu không cần phải tiếp, chỉ cần chào hỏi một chút là được rồi.”
Lý Tinh Trạch bóp nhăn tập văn kiện trong tay, lúc này mới không tình nguyện mà mở ra xem.
Tốc độ xem của hắn rất nhanh, ba trang bảng biểu nháy mắt đã tới trang cuối cùng.
Hắn chỉ vào phần mà phòng quan hệ đã khoanh đỏ, đó là lịch trình tối ngày mai, viết tên của hắn: “Tối mai à?”
Tống Thấm nói: “Tối mai bảy giờ.”
Lý Tinh Trạch dựa vào ghế trên lưng, thanh âm có chút khàn: “Được rồi, chị bảo phó trợ lý Dương chuẩn bị đi.”
Tống Thấm cầm lấy văn kiện, rồi lại nói chuyện khác: “Còn nữa, thời gian chạy thử thuyền mà trước đây chúng ta xin phép bên chính phủ đã phê duyệt rồi.”
Lý Tinh Trạch ngồi thẳng người, trên gương mặt cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười: “Được, vậy sắp xếp đi, bảo bọn họ phải chuẩn bị xong trước thời gian chạy thử, nhất định phải đảm bảo tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai sót nào.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Tinh Trạch họp nội bộ thường kỳ, buổi chiều lại đến xem công nhân của xưởng đóng tàu làm việc.
Lúc bốn giờ chiều, phó trợ lý Dương Hiên của anh hai Lý Duệ Trì cũng đã tới, mang theo một bộ vest mới tinh, đợi hắn thay xong lại có thợ trang điểm đến chỉnh sửa lại tạo hình.
Hắn không thích nhất là kiểu xã giao phiền toái này, nhưng chuyện tối nay lại không thể qua loa được, vậy nên hắn phải ngồi mất hơn một tiếng đồng hồ mới xong.
Kết quả soi gương thấy cũng không khác bình thường là bao, chỉ có kiểu tóc được chỉnh trang một chút, móng tay cũng được cắt gọn gàng.
Lúc hắn soi gương thợ trang điểm còn kính cẩn khen vài câu, hắn cũng không thèm nghe mà trực tiếp đứng lên.
Ở trên xe Dương Hiên giải thích cho hắn một số điều cần chú ý trong hợp đồng và tính cách của đối phương.
Tuy rằng hắn chỉ phụ trách của bộ phận phát triển, chức vị thấp hơn hai người anh trai, nhưng dù gì cũng là con trai của Lý Hằng Sinh, Dương Hiên không dám coi thường.
Lý Tinh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đầu còn để ý mà nghe, nhưng sau khi xe đi ngang qua một cửa hàng hamburger hắn liền phân tâm.
Trông theo cửa hàng dần dần bị bỏ lại phía sau, trước mắt phảng phất hiện ra một ngày cuối tuần nhiều năm về trước, hình ảnh cùng Tạ Chu Nghiêu ăn trưa ở đó.
Nhà hắn giáo dục rất nghiêm, từ khi còn nhỏ từ ăn, mặc, ở, đi lại đều được sắp xếp trước.
Lớn là việc học trường nào, nhỏ là việc hôm nay mặc gì, cơm trưa ăn thế nào cũng không được theo ý mình.
Lần phản nghịch đầu tiên trong đời đó chính là năm cấp ba thích một cô gái.
Đó cũng chính là mối tình đầu của hắn, nhưng bởi vì tính tình hướng nội lại thêm chưa từng có kinh nghiệm, vậy nên hắn còn chưa kịp nắm tay thì đã bị chia tay.
Khi ấy hắn buồn bã cực độ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác thất bại.
Giống như cô gái ấy đã nói, hắn chỉ biết đọc sách, ngoại trừ đọc sách ra cái gì cũng không biết.
Mỗi lần hẹn hò đều ở thư viện, hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người ôm một quyển sách, đọc sách xong thì về nhà.
Khi chia tay cô gái ấy nói, cô không cảm nhận được “thích” của Lý Tinh Trạch
Hắn cũng cho rằng vấn đề là ở mình, nhưng sau khi quen Tạ Chu Nghiêu, dường như hắn tự mình hiểu ra rằng thế nào là thích một người.
Chỉ tiếc rằng những điều hắn hiểu được lại quá ít.
Trong suốt nửa năm, sự yêu thích của hắn chỉ có thể âm thầm lén lút.
Đến lúc có thể quang minh chính đại rồi, Tạ Chu Nghiêu đã không còn đợi hắn nữa.
“Tam thiếu, cậu có đang nghe tôi nói không?” Dương Hiên nhìn ra hắn đang thất thần, mặc dù trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng không thể biểu hiện ra mặt.
Tâm tư của Lý Tinh Trạch cũng được kéo về, quay đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang nghĩ đến chuyện khác, cậu nói tiếp đi.”
Dương Hiên chỉ có thể dằn lại cơn tức rồi lại lặp lại một lần nữa, sau khi đến nhà hàng đã hẹn, cậu ta dẫn Lý Tinh Trạch lên một nhà hàng ở tầng 19.
Món ăn Singapore ở nhà hàng này là chính tông nhất ở Tân Châu.
Phục vụ đưa họ tới phòng VIP đã đặt trước.
Đối phương còn chưa tới, Dương Hiên liền gọi điện cho trợ lý của bên ấy.
Hắn lấy di động ra xem, Dương Hiên sau khi cúp máy, nói: “Tam thiếu, Ôn tổng đang ngâm nước nóng, sẽ qua đây ngay thôi, phiền cậu đợi một chút.
Lý Tinh Trạch đáp một câu không sao cả, dù sao tối nay hắn cũng chẳng có việc gì.
Dương Hiên bảo phục vụ mang rượu vang lên trước, Lý Tinh Trạch ngồi một lúc rồi đi vệ sinh, lúc đi ra chuông điện thoại vang lên.
Hắn nhìn màn hình rồi ấn nhận, đang nói chuyện thì thấy cánh cửa cách đó không xa mở ra, phục vụ dẫn theo ba người đàn ông đi vào.
Lẽ ra Lý Tinh Trạch cũng sẽ không để ý đâu, vị trí cũng hắn cũng không thể thấy chính diện người đi vào.
Nhưng vào khoảnh khắc thoáng nhìn qua lại khiến cho hắn ngớ người, lập tức tập trung nhìn lại.
Ba người đi vào chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng nhìn ra được, có hai người là Omega một người là Alpha.
Trong đó có một Omega vóc dáng thấp bé cầm cặp tài liệu đi sau cùng, người còn lại bận một bộ vest, dáng người cao hơn người phía sau nhiều.
Nhưng người nọ khoác tay người Alpha kia, cử chỉ rất thân mật, liếc mắt thôi cũng nhìn ra được quan hệ của hai người không bình thường
Người gọi cho Lý Tinh Trạch là anh hai Lý Duệ Trì của hắn, nhưng Lý Tinh Trạch lại không nghe được Lý Duệ Trì đang nói cái gì.
Bóng lưng kia dù cho đã sáu năm không gặp, nhưng đã hằn sâu vào trong tâm trí hắn từ rất lâu rồi.
Hắn vội vã chạy tới, cũng không để ý rằng làm như vậy là mất lịch sự, kéo tay người Omega nọ tách sang.
Cơ thể Tạ Chu Nghiêu trong phút chốc liền cứng đờ, nhưng đến khi anh nhìn rõ người trước mắt, nhanh chóng khoác lên dáng vẻ nghi hoặc.
Trong nháy mắt Lý Tinh Trạch hết kinh ngạc lại chuyển sang mừng sỡ, cái gì cũng không thèm nghĩ mà kéo Tạ Chu Nghiêu vào trong lòng.
Bởi vì quá kích động, trái tim lại mờ hồ trở nên đau đớn, không thể cất lên lời.
Gặp mặt thế này cũng miễn cưỡng coi như là nằm trong kế hoạch, nhưng cái ôm bất ngờ này khiến Tạ Chu Nghiêu sinh ra cảm giác chán ghét.
Anh kiềm chế kích động muốn đá người, đẩy đẩy Lý Tinh Trạch
Lý Tinh Trạch không buông anh ra, nhưng Ôn Thế Tước ở bên cạnh lại nhàn nhạt mở miệng: “Chu Nghiêu, em quen người này sao?”
Tạ Chu Nghiêu dùng hết sức bình sinh mà đẩy, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi cánh tay của Lý Tinh Trạch, mặt của anh vì dùng sức mà đỏ lên, ánh mắt cũng hiện lên sự bất mãn: “Không quen.
Vị tiên sinh này, xin hãy tự trọng.”
Lý Tinh Trạch còn đang đắm chìm trong niềm vui cuối cùng cũng gặp được anh, kết quả nghe anh nói không quen mình, trong phút chốc đầu như bị vật gì đó đập vào, ngơ luôn.
Mấy năm nay ngoại trừ việc xã giao vì công việc, những thời điểm khác nếu chỉ giao tiếp với người không thân thiết, Lý Tinh Trạch rất ít khi thể hiện sự thất thố của mình.
Nhưng lúc này khi đủ loại cảm xúc đồng loại xông vào đại não, hắn không thể phản ứng như một người bình thường được, chỉ có thể nắm chặt tay Tạ Chu Nghiêu không buông, vành mắt dần đỏ ngầu