Editor: Gió
Lúc Lý Hằng Sinh được đưa lên xe cấp cứu, Từ Lệ Viện muốn đi theo.
Nhưng Trần Ngọc Như gọi mấy tên vệ sĩ tới, cưỡng ép đưa Từ Lệ Viện và Lý Tinh Trạch về nhà, khóa trong phòng.
Lý Tinh Trạch biết mẹ cả của hắn từ trước tới nay rất khó nói chuyện, không ngờ lại ngang ngược không lý lẽ như ba hắn, đến cả chuyện giam giữ như này cũng làm được.
Hắn ra sức phản kháng, vệ sĩ lúc đầu còn kiêng kị không dám mạnh tay, nhưng sau khi hắn suýt chút nữa là thoát được, Trần Ngọc Như liền bảo vệ sĩ đánh ngất hắn.
Mắt thấy con trai bị đối xử thô bạo nhưa vậy, Từ Lệ Viện cũng kích động, kết quả bị chặn miệng, bị nhét vào trong xe cùng Lý Tinh Trạch
Khi Lý Tinh Trạch mở mắt ra, bọn họ đã bị nhốt trong kho chứa đồ trong nhà.
Lý Tinh Trạch vừa ngồi dậy liền nôn khan vài cái, đỡ giường mới vững được.
Trán của hắn bị Lý Hằng Sinh đập, lại còn bị vệ sĩ đập vào gáy, vừa tỉnh lại đầu liền choáng váng khó chịu.
Từ Lệ Viện vội càng vỗ lưng thuận khí cho hắn, hỏi hắn sao rồi.
Vết thương trên đầu của hắn còn chưa được xử lý, nhưng vết máu đã đông lại.
Từ Lệ Viện muốn băng bó cho vắn, nhưng trong kho chứa đồ không có thứ gì có thể dùng được.
Lý Tinh Trạch ngồi một lúc thì cũng hòa hoãn lại, cũng nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngất.
Hắn hỏi Từ Lệ Viện mình hôn mê bao lâu rồi, Từ Lệ Viện lắc đầu, nói rằng túi xách của bà rơi trong hội trường còn chưa kịp lấy.
Điện thoại của Lý Tinh Trạch cũng vì lúc xuống thuyền thì hết pin, đã giao cho Tống Thấm mang đi sạc, nên bây giờ không có trên người.
Hắn kiểm tra cửa kho chứa đồ, phát hiện đã bị khóa rất chặt, lại tới bên cạnh cửa sổ.
Biệt thự Lý gia nằm ở bên sườn núi xinh đẹp.
Lý Hằng Sinh thích cảm giác cách xa thành phố náo nhiệt, cũng đã mua lại bốn phía của biệt thự, vậy nên nhà bọn họ không có hàng xóm.
Kho chứa đồ mà hai mẹ con hắn bị nhốt là ở tầng bốn, bên ngoài có vệ sĩ trông coi, vườn hoa dưới tầng cũng có vệ sĩ đang dắt chó săn đi tuần, ngay cả ở cổng lớn cũng có mấy người.
Bình thường vệ sĩ trong nhà chỉ có khoảng mười người, có lẽ là do chuyện tối nay nên nhân số nhiều lên gấp đôi.
Lý Tinh Trạch xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, mặc dù chỗ này là tầng bốn, nhưng cũng không phải là không xuống được.
Hắn áng chừng độ cao, quay đầu tìm đồ trong kho chứa đồ
Thấy hắn không sao rồi, Từ Lệ Viện lại lo lắng: “Bây giờ đáng lo nhất là tình hình của ba con kìa, trông mẹ cả của con tức giận đến như vậy, lỡ mà ba con có mệnh hệ gì, không biết bà ta sẽ là gì mẹ con mình đâu.”
Lý Tinh Trạch không đáp lời, Từ Lệ Viện lại đổ lửa giận lên người hắn: “Con nói cho mẹ nghe, có phải con bị thằng nhóc lẳng lơ nào mê hồn rồi không? Ba con vốn dĩ đã không định so đo chuyện này, con yên phận đính hôn có phải tốt hơn không! Lại cứ thích đi chọc giận mẹ… khụ khụ khụ!”
Từ Lệ Viện kích động đến nỗi sặc nước bọt, vỗ ngực kho khan.
Lý Tinh Trạch vốn đang chăm chú tìm đồ, nghe bà nói như vậy liền đứng dậy, nắm bả vai của Từ Lệ Viện nói: “Thằng nhóc lẳng lơ gì cơ ạ?”
Từ Lệ Viện trừng hắn, vất vả lắm mới thuận khí, vỗ một nhát lên vai hắn: “Con không biết xấu hổ à mà còn hỏi! Chuyện con với cậu Từ Cẩn gì đó trên tàu Viking ba con đã biết hết rồi! Nếu không phải dạo này sức khỏe Tưởng Bình Văn không tốt, chuyện này được ba con giấu đi.
Con nghĩ nhà họ Tưởng nói chuyện dễ thế à? Còn để con tiếp tục đính hôn với Tưởng Lê đó à?”
Lý Tinh Trạch nghe xong liền thả lỏng, chuyện này đã nằm trong dự đoán của hắn, chỉ cần không phải là Tạ Chu Nghiêu là được.
Nhưng nhắc đến Tưởng Bình Văn, hắn nhớ ra lúc ở hội trường ồn ào căng thẳng như vậy cũng không thấy Tưởng Bình Văn xuất hiện, không nhịn được mà hỏi: “Tưởng Bình Văn có bệnh gì vậy ạ? Có phải hôm nay ông ta không tới đúng không?”
Từ Lệ Viện vốn còn định mắng hắn, nghe đến chuyện này thì sầu muộn thở dài: “Sức khỏe ông ta gần đây không tốt, còn phải nhập viện.
Nhưng chuyện này cũng chỉ nhà bọn họ và người nhà chúng ta biết, giấu bên ngoài.
Cụ thể là bệnh gì thì ba con không nói, con cũng biết mà, ba con không muốn nói thì mẹ cũng không ngại hỏi nhiều.”
Lý Tinh Trạch không nói gì, hắn nhớ Tưởng Lê nói cô có nỗi khổ riêng, chẳng lẽ là bởi vì sức khỏe của Tưởng Bình Văn?
Nhưng Lý Tinh Trạch cũng không rảnh nghĩ nhiều, điều hắn lo lắng nhất là Tạ Chu Nghiêu.
Vừa rồi ầm ĩ lớn như vậy, Tạ Chu Nghiêu chắc chắn rất lo cho hắn.
Hiện tại hắn lại bị nhốt ở đây, điện thoại cũng không gọi được.
Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục lật mở những rương đồ.
Từ Lệ Viện vốn còn đang mắng hắn, kết quả thấy hắn mải tìm đồ, không phải phản ứng lại, hỏi hắn đang tìm cái gì.
Hắn không trở lời, tìm tới tìm lui một hồi mới tìm được một cuộn dây.
Hắn thử độ chắc của cuộn dây kia, rồi tới bên cửa sổ tìm chỗ cố định lại.
Cuộn giây này vốn dĩ là để dùng cho du thuyền của nhà, hồi đó mua thừa ra một cuộn, hắn tiện tay vứt vào kho để đồ.
Không ngờ hôm nay lại giúp được một việc lớn như thế này.
Thấy hắn cố định giây ở trên khung cửa sổ, Từ Lệ Viện cuối cùng cũng hiểu hắn định làm gì, sợ hãi nắm lấy tay hắn không chịu buông: “Con trai, con đừng làm bậy! Ngã từ đây xuống không chết cũng tàn phế!”
Lý Tinh Trạch cố định một đầu xong, quay sang an ủi bà, nói: “Không sao đâu mẹ, dưới này mỗi tầng để có chỗ đặt chân, con chỉ cần cẩn thận một chút thôi.”
“Không được! Dù có để con xuống đó thì con có thể đi đâu được? Giờ ba con đã tức đến nỗi nhập viện, tình hình của ông ấy thế nào chúng ta còn chưa biết, trong nhà này chỉ có lời của mẹ cả con và anh cả con là có trọng lượng.
Con làm như thế này chỉ càng chọc giận bọn họ thôi!” Từ Lệ Viện giận, vẫn không chịu buông tay.
“Mẹ! Chẳng lẽ mẹ con mình cứ ngồi đây chờ chết hay sao?” Lý Tinh Trạch cũng nổi nóng: “Dù cho ba con không sao thì chúng ta cũng không thể sống trong cái nhà này được nữa!”
“Sao lại không sống được nữa?! Cái nhà này đã nuôi con lớn, có để con thua thiệt chỗ nào không hả? Nếu không có ba con thì con có thể tạo ra được tàu Viking à?”
Thấy Lý Tinh Trạch càng nói càng ngang ngược, Từ Lệ Viện vừa giận vừa cuống, nước mắt cũng lăn xuống.
Bà không biết rốt cuộc Lý Tinh Trạch bị làm sao, tại sao sau khi quay về lại như trở thành một người khác như vậy.
Vào giây phút quan trọng thế này lại làm một chuyện nguy hiểm đến nhu vậy, đứa con ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy của bà ngày xưa đi đâu mất rồi.
Lý Tinh Trạch cũng biết nếu như không thuyết phục bà thì hắn không thể nào rời đi, liền buông sợi dây, đỡ bà ngồi xuống: “Mẹ, con kể cho mẹ nghe một chuyện, sau khi mẹ nghe xong thì hãng quyết định có cản con hay không nhé.”
Từ Lệ Viện lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, vốn quyết tâm rằng bất kể Lý Tinh Trạch có kể cho bà nghe chuyện gì đi nữa thì bà cũng sẽ không thay đổi chính kiến của mình.
Nhưng sau khi bà nghe xong tất cả những gì Tạ Chu Nghiêu đã