Đường Uyển chưa nói với ai về việc hai người sống chung với nhau.
Đối mặt với câu hỏi này, cô gật đầu mà không thay đổi biểu cảm, “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Cố Giai Giai vẫy tay tạm biệt họ mà không nghi ngờ gì.
Đường Uyển nhìn đi chỗ khác và đi theo một hướng khác với chàng trai.
Vì khó chịu, nên bước chân của cô chậm hơn bình thường rất nhiều.
Từ Thiệu Châu đi theo bước chân của cô chậm rãi đi bên cạnh cô, có vẻ rất im lặng.
Đi được một đoạn, anh chủ động nắm tay cô, phát hiện ngón tay cô lạnh ngắt.
Đường Uyển cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong lúc nhất thời tâm trạng vui sướng lấn át sự đau đớn trên người.
Nhưng nghĩ đến một chuyện khác, cô lại có chút phiền muộn, “A Châu, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không thể cùng anh về nhà rồi.”
“Ồ,.”
Anh nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh, có vẻ như thờ ơ nhưng đôi tay hơi siết chặt lại tiết lộ suy nghĩ của anh.
Đường Uyển giả vờ không phát hiện ra
Thời gian ôn luyện từ 5:30 đến 7:30 tối, hai tiếng, cũng không muộn lắm, buổi tối nếu không muốn tự nấu ăn, có thể đợi em về."
Từ Thiệu Châu nhìn cô, anh không đồng ý với ý kiến của cô:" Anh có thể tự nấu."
Cô ấy không cần phải lo lắng cho anh nhiều thứ như vậy.
Anh sợ rằng đến một ngày anh sẽ ỷ lại vào cô, đến một ngày cô rời đi thì anh phải làm sao.
Đường Uyển chậm rãi đáp:" Cũng được dù sao món anh nấu cũng rất ngon."
Cô cong môi cười một cách bình thản.
Trở lại nhà trọ, Đường Uyển ôm bụng yếu ớt cuộn tròn trên ghế sô pha, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, không hề buông tay ra khỏi bụng.
Từ Thiệu Châu mang cho cô một cốc nước ấm, lo lắng nhìn cô, rồi tự giác đi vào bếp làm bữa tối.
Nhưng sau khi bữa ăn đã sẵn sàng, cô lại không muốn ăn, trán thì đổ đầy mồ hôi.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô đau đớn cắn chặt môi, trong lòng có chút bất lực, vô thức hạ thấp giọng nói: “Đau lắm sao? Hay đi bệnh viện nhé?”
“…Không cần đâu.”
Đường Uyển đưa tay ôm lấy anh,