Nụ cười trên khuôn mặt Hinh Hinh trở nên méo xệch, trong đôi mắt tròn xoe nhưng trống rỗng ấy nhanh chóng dậy lên một tầng hơi nước bao phủ.
- Cháu định tỏ ra vô tri để tôi thả lỏng cảnh giác mà tìm cơ hội chạy trốn chứ gì? Ngốc thế! Cháu muốn làm như thế thì càng phải bình tĩnh hơn nữa.
Cháu giống hệt một người tôi quen, hễ căng thẳng và lo sợ là cô ấy lại liếng thoắng không ngừng nghỉ, muốn ngó lơ cũng thật khó.
- Chú Tần đã bảo, đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng mua kem cho cháu vì đồ lạnh không tốt cho bệnh của cháu, nên cháu biết chú không phải là bạn của chú ấy.
Cháu… hức… nhìn thấy chú có súng.
Cháu sợ nếu như không ngoan ngoãn đi theo chú… hay làm ầm lên thì ba cháu sẽ vì cứu cháu mà mất mạng.
Cháu… hức… yêu ba cháu… nhất trên đời.
Lời nói của cô bé khiến đáy lòng Quý Mộc xiết chặt lại đau đớn, nếu như đứa trẻ ấy còn tồn tại, nó sẽ yêu hắn như con bé yêu ba của nó chứ? Vì cớ gì người phải chịu đựng khổ đau mất mát liên tục cứ phải là hắn?
- Ba cháu… hức… cũng yêu cháu nhất.
Khi cháu bị sốt giữa đêm, ba… sẽ cõng cháu chạy một quãng đường dài để đón xe vào thị trấn.
Lần đầu tiên… khi cháu phát hiện mắt mình không nhìn thấy nữa… cháu sợ lắm, cháu khóc ầm ĩ lên.
Ba ôm cháu vào lòng… bảo rằng sẽ không sao.
Ba ôm thật chặt… thật chặt, cháu muốn giãy ra mà không được… bởi vì ba không muốn cháu biết ba đã khóc.
Thế nên từ đó, mỗi lần mắt… không nhìn thấy… là cháu lại giả vờ mình không biết, giả vờ là do đèn không bật.
Hức… Lâu dần đến cháu cũng tin rằng đó là sự thật.
Cháu muốn nhìn thấy ba mẹ, cháu muốn… được ngắm hoa ngắm bướm, cháu không muốn biến… thành kẻ mù lòa, nhưng cháu cũng không thể làm ba mẹ đau lòng vì cháu.
Chú, cháu xin chú…
Nhận thấy sự từ chối trong im lặng của Quý Mộc, cô bé co người lại trên chiếc giường nhỏ, cũng không cần quan tâm lấy lòng hắn nữa, chỉ biết gào khóc cho thỏa lòng.
Quý Mộc đóng cánh cửa bằng sắt dày lại ngăn tiếng khóc như móc tim móc phổi kia, ngăn không cho lòng mình xuất hiện bất kỳ cảm xúc mềm yếu nào hết.
Đối diện với cô bé con ngây thơ vô hại này, Quý Mộc cảm thấy rất tò mò lại mâu thuẫn.Từ khi bị vạch trần thân phận vào mấy ngày trước, lại phát hiện bên cạnh Sở Nhiên có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông và một bé gái, Quý Mộc đã tìm cho mình một công cụ trả thù hữu hiệu hơn.
Tìm về quê quán của Sở Nhiên, hắn thăm dò được là cô ấy đã kết hôn vào sáu năm trước, lấy một người chồng là giáo viên trung học, bọn họ có một cô con gái.
Hàng xóm xì xào rằng cô ấy thành hôn gấp là do bác sĩ bảo cưới.
Nguyên do là sáu năm trước, cũng chính là tám tháng sau khi biến cố ở khu căn cứ xảy ra, sau một thời gian dài con gái đi học xa trở về, nhà cô ấy xuất hiện tiếng khóc của trẻ con.
Tiếp theo sau đó là chuỗi ngày cả nhà chạy đôn chạy đáo ra vào bệnh viện.
Hàng xóm chép miệng, đó là một đứa trẻ quý giá, lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn nhưng thi thoảng lại hay bệnh vặt, bố mẹ đi làm cung cấp tiền trị liệu, bé gái chủ yếu sống với ông bà ngoại.
Quý Mộc suy đi tính lại, quyết định bằng mọi cách tìm được hồ sơ giấy khai sinh của con bé, kết quả thật sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Không biết bằng một cách nào đó, bọn họ đã làm cho cô bé ấy một tờ khai sinh nhỏ hơn gần một tuổi so với tuổi thật.
Tức là năm nay Trần Hinh Hinh đã sáu tuổi chứ không phải là năm tuổi.
Sở Nhiên muốn che giấu điều gì, rốt cuộc con bé là con của ai? Có một khả năng