Lý Khải nghĩ rằng cô bé đang nói đùa.
“Tiểu Uyển, đừng trêu chọc cậu, điểm thấp nhất là gì chúng ta cũng không thể dự đoán duo.”
Cổ phiếu của công ty MSD đã giảm trong một năm, hai ngày qua không ngừng giảm, thị trường không tốt chút nào.
Hiện hầu hết các nhà đầu tư đang chờ xem khi nào MDS phá sản.
Đường Uyển mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó, Lý Khải lại thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ cùng khoan dung: " Cậu biết, cháu nghĩ ra ý này giúp cậu, nhưng đây là chuyện của người lớn cậu tự mình xử lý được đừng lo lắng.
Cháu sắp bước vào năm lớp 12 rồi vì vậy mà phải học tập chăm chỉ.
Trong bảy năm tới, giá cổ phiếu của MDS đã tăng từ mức thấp nhất là chưa đến 50 nghìn lên đến 2 triệu.
MSD là một công ty công nghệ, điều khiến nó sống lại là họ đã phát triển một công nghệ mang tính thời đại, được cả nước ủng hộ hết mình, các cổ đông lần lượt mua cổ phần của công ty.
Mãi đến bảy năm sau, công nghệ tiên tiến và một thế hệ công nghệ mới được phát triển để thay thế công nghệ cũ, giá cổ phiếu tăng chóng mặt của công ty mới dần lắng xuống.
Đây là một cổ phiếu sẽ được nghiên cứu nhiều lần trong kinh tế học trong vài năm tới.
Tuy nhiên bây giờ lời cô không có được bất kỳ sự tin cậy nào.
Đường Uyển trầm tư vài giây, nhẹ giọng nói: “Dù sao cậu có thể chú ý nhiều hơn một chút.”
Lý Khải mỉm cười, không muốn làm tổn thương suy nghĩ của cô, đối phó gật đầu: “Được.”
…
Mười giờ tối.
Khi quay trở lại căn nhà cho thuê, mở cửa ra cô phát hiện phòng khách rất sáng sủa nhưng không thấy chủ nhân đâu cả.
Vài đ ĩa thức ăn thịnh soạn được đặt trên bàn cà phê, cùng với hai đôi bát và đũa.
Cô hơi sửng sốt, tạm thời đặt vali ở cạnh giá giày, sau đó đi đến phòng khách, liếc nhìn đồ ăn nguội lạnh trên bàn, chớp chớp mắt.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, cô bước về phía căn phòng.
Cánh cửa vẫn mở.
Đèn cũng không sáng.
Đường Uyển nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi cuộn mình trong chăn bông trên giường, anh nằm nghiêng quay lưng về phía cửa, mái tóc đen hơi xơ xác, mắt cá chân lộ