Có Lý Khải ở đây bà ta không thể tìm thấy cơ hội trò chuyện với Đường Uyển một mình.
Sau khi hai người trò chuyện xong, bà ta hỏi: “Tiểu Uyển, cháu đã quyết định học ở đâu chưa?” Đường Uyển nhìn bà ta, " Đại học Nam Kinh thành phố A.
“ Oh chỗ đó cách khá xa, Tiểu Uyển mợ có chuyện muốn nói với cháu.”
Nhận ra những gì bà ta định nói, Lý Khải nhanh chóng ra hiệu lắc đầu với bà ta.
Trương Nguyệt Hoa không quan tâm lắm, thậm chí không thèm nhìn ông.
Bà ta mỉm cười nhìn cô gái đối diện, “Xem này, nếu cháu đi học xa, nhà không trống không có người ở sao?”
“Vậy thì sao?” Đường Uyển cầm chén trà trong tay, không hiểu nhướng mày, hơi nước bốc lên bao phủ đôi mắt trong sáng của cô
"Là như thế này.
Con trai của bạn mợ sang năm sẽ đến đây học cấp 3, nhưng gia đình nó không tìm được nhà thuê thích hợp, nên nhờ mợ tìm giúp.
Mợ nghĩ ngôi trường mà nó sẽ theo học là khá gần đây, vì vậy mợ muốn hỏi, cháu có thể để họ thuê căn nhà này không?”
“Yên tâm, mợ sẽ không lợi dụng cháu đâu mỗi tháng cho cháu 2 triệu tiền thuê nhà, đến kì nghỉ hè cháu đều sẽ đến nhà chúng ta ở, thế nào?
Đường Uyển thật sự muốn cười ra tiếng.
Trong ý phân tích cuối cùng, bà ta vẫn đang nghĩ về ngôi nhà của cô.
Bà ta rất thực dụng, chắc chắn không thể giúp đỡ bạn bè một cách vô ích.
Để cô nghĩ lại xem, có sự khác biệt nào so với kiếp trước không?
Ồ, cô nhớ ra rồi.
Ở kiếp trước, Trương Nguyệt Hoa đã cho thuê căn nhà này với giá thuê 7 triệu một tháng, chưa bao gồm tiền điện nước.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm các thủ tục pháp lý để lấy lại căn nhà nhưng căn nhà đã bị sửa sang lại từ lâu nên không thể công nhận.
Tất cả dấu vết của cuộc sống của cô cùng bố cô đã bị xóa sạch.
Vào thời điểm đó, đó là sự ngu ngốc của chính cô.
" 2 triệu…" Đường Uyển lẩm bẩm con số, chậm rãi đặt tách trà xuống bàn trà, tiếng rơi bàn rõ ràng lanh lảnh, hợp với giọng nói của cô, có vẻ hơi gay gắt: " Mợ đang bắt nạt tôi vì tôi còn nhỏ, không biết mấy chuyện này sao?”
Không biết vì sao, Trương Nguyệt Hoa cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này hơi khó chọc ghẹo.
Bà ta cười vài tiếng, "Khiếp cháu nói cái gì vậy, mợ cũng là vì lợi ích của cháu thôi, lên đại học sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền, một tháng 2 triệu cũng không tệ.”
“ Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
Lý Khải nghĩ về điều đó một lúc, rồi nhìn cô đầy yêu thương: "Tiểu Uyển, đây là ngôi nhà mà bố cháu để lại cho cháu cháu có thể cho thuê nếu muốn cũng có thể không cho thuê đừng nghe lời mợ cháu.”
Trương Nguyệt Hoa tức giận đến chết!
Tại sao khuỷu tay của ông ấy cứ hướng ra ngoài?!
Đường Uyển nghiêng đầu khẽ cười: “Được, vậy cháu chọn không nghe.”
“ Cháu không thiếu tiền, cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ cho thuê căn nhà này.”
Cô biểu đạt rõ ràng quyết định của mình.
Nếu người mợ này không thể hiểu được nữa còn nói điều gì đó khiến cô không hài lòng, cô không ngại đá bà ta ra khỏi nhà trước mặt cậu mình.
Trương Nguyệt Hoa tức giận đến khóe miệng nổi gân xanh, bà ta rất đau lòng.
Lý Khải cảm thấy bà ta cứ như vậy làm bản thân xấu hổ, ông cũng không có tâm trạng ở lại đây thêm nữa, vì vậy anh dự định sau khi nói chuyện với Đường Uyển một lát sẽ rời đi.
Họ không ở lại lâu, chỉ nửa giờ.
Đường Uyển cảm thấy rằng đã lâu lắm rồi.
Cô không kìm lòng được, đứng dậy tiễn bọn họ đến cửa thang máy, nhìn bọn họ tiến vào thang máy, sau đó quay người bước đi thất thần.
Xem ra cô phải nói với chú bảo vệ lần sau không được để ai khác ngoài cậu vào.
Tết Nguyên Đán, thực sự tồi tệ.
Từ Thiệu Châu ở trong phòng, nghe thấy ngoài phòng khách không có động tĩnh gì, nghĩ rằng cậu và mợ của Uyển Uyển đã trở về, vì vậy anh đi ra ngoài để xem xét.
Đúng lúc này Đường Uyển cũng bước vào.
Vừa bước vào căn phòng ấm áp, cô đã cởi chiếc áo khoác lông, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng.
“ Uyển Uyển…”
Từ Thiệu Châu chậm rãi đi đến trước mặt cô,