Vì không thể nộp đơn vào khoa Văn học Từ Thiệu Châu đã quyết đoán đi theo Đường Uyển đăng ký vào Khoa Tài chính của Đại học Nam Kinh quá trình đăng ký cực kỳ nhanh chóng, không hề do dự mà còn có một chút phấn khích.
Đường Uyển: "..."
Khoa Tài chính có rất nhiều chuyên ngành.
Cô giới thiệu chuyên ngành Tài chính mạng.
Đây là chuyên ngành phổ biến trong trường, điểm chuyên ngành có thể tương đối cao, để đảm bảo an toàn, Đường Uyển bảo anh chọn một vài chuyên ngành quan tâm hơn làm môn thay thế.
Giữa tháng Bảy.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố.
Đối với Từ Thiệu Châu, có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt: anh đã đậu đại học Nam Kinh
Tin xấu: Anh đậu vào không phải chuyên ngành tài chính mạng hay tài chính chung như của Đường Uyển.
Chuyên ngành đậu của anh là công nghệ sinh học?
Cái quái gì vậy?
Chưa tưng nghe qua.
Từ Thiệu Châu hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào giao diện thông báo nhập học hiển thị trên điện thoại một cách hung dữ, như thể anh muốn đục một cái lỗ vào nó.
Ý tưởng đến lớp với Uyển Uyển mỗi ngày của anh đã tan thành mây khói.
Hỏng...!Ừm, có chút tức giận và khó chịu.
Anh nên học tập chăm chỉ hơn để đạt được điểm cao hơn trong bài kiểm tra.
Đường Uyển phải an ủi rất lâu anh mới có thể bình tĩnh lại.
Đường Uyển ra khỏi phòng tắm đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo của chiếc điện thoại di động trên bàn.
Cô đi tới cầm lên xem một chút, sau đó không khỏi sửng sốt.
Hứa Tử Khâm: 【 Sáng mai có rảnh không? 】
Hứa Tử Khâm: 【 Ra ngoài gặp mặt, địa điểm tùy cô chọn 】
Hứa Tử Khâm: [Tôi muốn nói chuyện với cô.
】
Từ khi hai người gặp nhau ở Thần Thành, cũng không có nói chuyện phiếm, lúc này nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới, Đường Uyển có chút kinh ngạc.
Họ không quen biết nhau, chủ đề chung duy nhất họ có thể nói là Từ Thiệu Châu
Sau khi suy nghĩ về nó, Đường Uyển gõ chậm và trả lời: [Được rồi.
】
Cô chọn một công viên cách đó không xa.
Gửi địa chỉ xong, cô trầm ngâm bấm điện thoại.
Ngày hôm sau, Đường Uyển dậy lúc tám giờ.
Sau khi mặc quần áo, cô đến phòng bên cạnh lặng lẽ mở cửa.
Từ Thiệu Châu vẫn đang ngủ, mái tóc hơi dài có chút lộn xộn, đôi chân dài cuộn tròn, hơi thở đều đều và nông.
Đường Uyển nằm ở bên giường, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàng mi mảnh của anh vài lần.
Như ngứa ngáy, anh quay đầu vùi nửa gương mặt tuấn tú vào trong gối, khẽ mím đôi môi mỏng sau đó mở mắt ra nhìn cô trong cơn mơ màng, đôi mắt đen láy vô hồn.
Cô mỉm cười, nhân cơ hội giải thích với anh: “A Châu, em ra ngoài một lát, trước bữa trưa sẽ trở về.”
Từ Thiệu Châu lúc này đang ngẩn người, không nghe thấy những gì cô đang nói rõ ràng, nhưng yết hầu của anh ấy khẽ di chuyển thì thầm, trông có vẻ ngái ngủ, rất chán nản.
Thấy anh sắp ngủ lại với mí mắt rũ xuống, Đường Uyển không làm phiền anh nữa.
...
Nắng tháng 8 thiêu đốt da thịt con người.
Sau khi Đường Uyển xuống xe, cô cầm ô đi đến công viên nơi cô ấy đã hẹn gặp Hứa Tử Khâm
Bên kia đã đến.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng và ngồi trong một một gian lâu giữa công viên, nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì, với vẻ mặt khó đoán.
Đường Uyển cất ô đi và bước vào.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hứa Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Uyển hơi ngạc nhiên.
Cô gái trước mặt gầy hơn rất nhiều so với lần trước gặp mặt, xương quai xanh nhô ra, xương sườn lộ rõ, cô thật sự rất gầy, gầy như một tờ giấy.
Mà vẻ mặt của cô ấy cũng rất phờ phạc, môi tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, hốc mắt có chút sâu.
Hứa Tử Khâm liếc cô một cái, sau đó chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía trước.
“Công viên này rất đẹp.” Đây là những lời đầu tiên cô ấy nói.
Giống như một lời nói vu vơ để mở đầu câu chuyện.
Đường Uyển ngồi xuống đối diện với cô ấy, liếc nhìn khung cảnh ở đây và khẽ mỉm cười: "Ừm, nó thực sự rất đẹp."
"Cô đã chia tay với cậu ta chưa?"
"Chưa," Đường Uyển nói một cách bình tĩnh và bình tĩnh, "Nếu chúng tôi chia tay, hôm nay cậu cũng sẽ không mời tôi tới để gặp mặt."
Hứa Tử Khâm kéo