Đường Uyển cong môi khi nghe lời đồng ý của anh.
“Cảm ơn, vậy mai tôi có thể dậy muộn chút.”
Cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười giờ.
Cô xuống ghế sofa, thu dọn cặp sách, "Hôm nay tôi về."
Bây giờ đến lượt Từ Thiệu Châu kinh ngạc.
Hai ngày trước cô ở chỗ này, hôm nay hắn tự nhiên cho rằng cô sẽ ở lại qua đêm.
Nhưng cô ấy đi rồi, không sao cả.
Cô ấy đã không về nhà trong hai ngày qua, gia đình cô ấy nên rất lo lắng cho cô ấy.
Anh không biết một cô gái như cô ấy làm sao có can đảm như vậy để sống trong nhà của một bạn học nam xa lạ....
Thấy anh ấy sững sờ và im lặng, Đường Uyển chớp mắt với anh: "Đừng hiểu lầm tôi, tôi sẽ lại đến".
Chẳng qua là tôi không có quần áo, khăn tắm và bàn chải đánh răng của ở nhà cậu, nên tôi phải về nhà tắm một chút thôi.”
Nói đến đây, cô nảy ra một ý nghĩ: “À, Ngày mai tôi đem theo đồ đạc đến nhà cậu nhé
Từ Thiệu Châu nhìn nó cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt mờ mịt.
Làm sao mà một cô gái như cô ấy có thể nói ra được những lời như vậy.
Anh cụp mi, thờ ơ xua tan ý định ở lại đây mãi mãi của cô: "Cậu không về nhà sao? Đi về đi."
"Vậy tôi đi đây."
Đường Uyển xách cặp sách đi tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa đang định vặn cửa.
Chu Thiệu Từ uể oải đứng trong phòng khách nhìn cô, nhưng khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, hình như nhớ ra điều gì, quay người lại trong đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp hiện lên một tia dịu dàng.
Tim anh lỡ một nhịp.
Ngay khi anh ấy nghĩ rằng cô ấy đã đánh rơi thứ gì đó, thì cô đã đi thẳng về phía anh ấy và ôm lấy anh ấy với vòng tay rộng mở..
“...!”
Anh sững người.
Đường Uyển hai tay vòng qua eo thon của anh, đem mặt áp vào lồ ng ngực ấm áp của anh, ngửi mùi sữa trên người anh, mặt hơi ửng đỏ.
“Từ Thiệu Châu, nhớ mua bữa sáng cho tôi.”
Giả vờ bình tĩnh nói xong câu này, cô buông anh ra, bước nhanh tới cửa, mở ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn nhà trở lại im lặng.
Trong phòng khách, chàng trai phút chốc thất thần vì cái ôm