Anh biết cô không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ, bởi vì sợ gây phiền phức, nhưng không biết tại sao, anh chỉ cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm xúc này là không thể giải thích được.
Anh không biết phải nói với cô như thế nào, chỉ biết âm thầm hờn dỗi.
May mắn thay, cơn hờn dỗi này không kéo dài lâu, nhìn Đường Uyển đang đi phía trước nhìn trái nhìn phải để tìm món quà thích hợp, tâm trạng anh dần bình tĩnh lại.
Dời mắt xuống, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống không của cô vài giây, anh lặng lẽ đưa tay ra.
Đường Uyển quay đầu nhìn anh, mỉm cười, khéo léo đan ngón tay vào nhau: “A Châu, em biết nên tặng gì rồi.”
“Cái gì?” Anh cụp hàng mi dài xuống, thản nhiên đáp.
Cô chớp mắt một cách bí ẩn.
Mười phút sau.
Khi Từ Thiệu Châu đứng ở cửa hiệu sách và nhìn lên bảng hiệu trên đầu, anh đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với bạn cùng bàn của Đường Uyển
Đường Uyển ôm một chồng tài liệu ôn tập từ hiệu sách đi ra, lộ ra vẻ mặt vui vẻ
“Mau đi, chúng ta trở về thôi!”
Từ Thiệu Châu từ trong tay cô cầm lấy một đống quyển sách, cân nhắc càng thấy thông cảm hơn cho cô bạn kia.
Tiệc sinh nhật của Cố Giai Giai tổ chức vào tối thứ bảy, bắt đầu lúc chín giờ, địa điểm là một nhà hàng gần nhà cô.
Buổi chiều.
Đường Uyển từ phòng tắm đi ra, thay một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy xếp ly màu đen, rất tươm tất và tao nhã.
Từ Thiệu Châu vốn đang nằm trên ghế sô pha đọc sách vô tình ngước mắt lên, liền thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô, ánh mắt lập tức cứng đờ.Thông thường ở trường hoặc với anh, cô luôn mặc quần âu hoặc quần rộng đồng phục học sinh.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Đường Uyển mặc váy.
Đôi chân trắng ngần và có chút quyến rũ.
Nhận thấy cô muốn mặc bộ đồ này ra ngoài, anh không khỏi nhíu mày.
Anh mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng nuốt xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Đường Uyển thắt cho mình một chiếc nơ ở trên mái tóc, sau đó đeo chiếc túi nhỏ trên lưng,