Sau đó, khi nữ cảnh sát đến hỏi Đường Uyển xem gần đây cô ấy có đắc tội với ai không, cô tìm thấy một đoạn ghi âm được lưu trong điện thoại di động của mình, sau đó giải thích ngắn gọn tình hình lúc đó: “Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ đắc tội với hai người họ.”
Sau khi nghe điều này, vẻ mặt của nữ cảnh sát trở nên hơi nghiêm túc.
“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi cô rời đi, Đường Uyển tính cất điện thoại vào túi, nhưng đúng lúc này, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra.
Cô sững người một lúc, “A Châu?”
Từ Thiệu Châu lấy điện thoại từ cô và phát đoạn ghi âm một lần nữa.
Một số giọng nói ồn ào vang lên trong nhà vệ sinh, giọng điệu của kẻ bắt nạt đầy tức giận và chế giễu, rất gay gắt.
Anh vô cảm lắng nghe, nhớ lại điều gì đó và bất giác siết chặt ngón tay.
Anh nhớ rõ trong giờ nghỉ giải lao đó, anh rõ ràng có mặt trong lớp, nhưng lại trơ mắt nhìn cô bị hai nữ sinh kia kéo đi...
Giờ anh tự trách mình, hối hận ở đây.
Rất đạo đức giả.
Anh cảm thấy bản thân mình cực kì đáng ghét!
Từ Thiệu Châu không khỏi lại rơi vào sự nghi ngờ bản thân, cô ấy có thể thích gì ở một kẻ xấu như anh?
Anh nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mắt anh dần trở nên mờ đi, đôi mắt dần trở nên đục ngầu.
Ban đầu Đường Uyển để anh nghe, nhưng bây giờ thấy tâm trạng anh không ổn, cô vội lấy điện thoại di động ra và nhấn tạm dừng.
“Anh xin lỗi.”
Anh đột ngột xin lỗi.
Đường Uyển sửng sốt một lúc chuyển động của cô dừng lại.
Vô cớ nghiêng đầu nhìn anh, cô khẽ mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại xin lỗi?”
“ Ngày đó anh rõ ràng nhìn thấy…” Thanh niên cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai một sai lầm, đau khổ và đáng trách.
Đường Uyển ngay lập tức hiểu ra.
Anh đang tự trách mình.
Nhưng anh không cần phải tự trách mình chút nào.
Đường Uyển thu mình vào trong lòng anh, nhẹ nhàng cọ trán vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng