Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ----------------
"Vậy thì tính cách kia thích anh, hay anh thích tính cách kia?"
Lâm Nhiên định tin rằng chuyện này là sự thật, nhưng khi An Diệc Tĩnh hỏi câu này, trong lòng anh tự giễu, nói nhiều như vậy hóa ra lại muốn chơi trò lừa dối giống bảy năm trước.
Im lặng, im lặng lại im lặng......
An Diệc Tĩnh đánh giá vẻ mặt của Lâm Nhiên, muốn nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Lâm Nhiên bình tĩnh nhìn An Diệc Tĩnh, cũng muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
"Có vẻ như anh vẫn không tin vào những lời tôi nói." Cuối cùng An Diệc Tĩnh cũng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
"Nếu cô không có căn cứ để nói đấy là sự thật thì cần phải có chứng cứ để chứng minh, cho nên, cô muốn tôi tin tưởng rất đơn giản, đưa ra bằng chứng." Lâm Nhiên nhướng mắt, giọng nói không hề thay đổi, liền mạch lưu loát.
An Diệc Tĩnh im lặng mỉm cười, "Anh bây giờ đang thẩm vấn phạm nhân."
Lâm Nhiên không phủ nhận gật đầu một cái, "Nếu cô muốn nghĩ như vậy, thì là như vậy đi."
"A." An Diệc Tĩnh lặng lẽ dựa lưng vào ghế, đưa tay lên gẩy gẩy tóc trên trán "Tôi có chán cũng không nhàm chán đến mức bịa chuyện nhân cách phân liệt, tôi mẹ nó bệnh không nhẹ phải không?"
Lần đầu tiên thấy An Diệc Tĩnh tức giận, Lâm Nhiên hoàn toàn không sợ chút nào, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, "Vì vậy, cô vẫn nên nói thật với tôi."
Lúc này An Diệc Tĩnh chỉ muốn đập bàn, từ trước đến nay cô vẫn rất lạnh nhạt, đối với ai hay chuyện gì cũng không quan tâm, càng không bạo lực, người có thể thành công chọc giận cô cho tới giờ chỉ có một, chính là người trước mắt này Lâm Nhiên.
Cô kìm nén cơn giận, đứng dậy xoay người đi, không hề quay đầu lại
Chưa đầy một phút, Lâm Nhiên đã An Diệc Tĩnh quay trở lại, trong tay cô cầm thêm một hộp thuốc.
An Diệc Tĩnh mặt lạnh nhạt đi đến trước mặt Lâm Nhiên, từ trên cao nhìn xuống, hận không thể nhìn xuyên qua anh ta, cô khịt mũi rồi đập hộp thuốc vào tay Lâm Nhiên, rồi ngồi lại trên ghế của cô, vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực nói: "Đó là thuốc theo chỉ định của bác sỹ, anh không biết có thể tìm bác sỹ có liên quan để kiểm tra xem là gì, nhưng nếu anh biết thuật ngữ chuyên ngành này thì tôi tin anh cũng hiểu một chút về cái này."
Lâm Nhiên lấy hộp thuốc rồi nhìn An Diệc Tĩnh, ngón tay cái vạch ra, hộp thuốc được mở ra, anh lấy một viên thuốc trong đó rồi nói: "Đã có người bạn mắc bệnh trầm cảm nên cũng có một chút kiến thức về nó."
"Thật đúng là không gì không biết." An Diệc Tĩnh lạnh giọng nói chế giễu.
Lâm Nhiên liếc nhìn cô rồi cẩn thận quan sát thuốc trên tay, cứ như vậy, người đàn ông nhìn thuốc, người phụ nữ nhìn người đàn ông, không biết mất bao lâu.
Sau đó, Lâm Nhiên đột nhiên cười, cười rất mỉa mai, "Đây là thuốc ngủ."
"Thuốc ngủ?" An Diệc Tĩnh mở to hai mắt một cách nghi ngờ ngồi thẳng, hỏi lại một lần nữa: "Anh chắc chắn mình biết hay không? Không hiểu đừng nói bừa."
"Tôi chắc chắn." Ba chữ này được Lâm Nhiên cố ý nhấn mạnh hơn, nói một cách mạnh mẽ, "Cô cũng có thể hỏi bác sĩ đúng chuyên ngành để chứng mình."
"Làm sao có thể?" An Diệc Tĩnh yên lặng suy nghĩ rất lâu, như nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên cười, nhìn về phía Lâm Nhiên, nói: "Khó trách đợt này sao tôi lại dễ ngủ đến thế, hóa ra là bị cô ấy đổi thành thuốc ngủ."
"......" Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh không nói lời nào, để xem cô còn muốn diễn gì nữa.
An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, hơn nữa vẻ mặt thờ ơ như đang nói xem cô diễn đến khi nào, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, nói: "Tôi thề, những lời tôi nói đều là sự thật, thuốc của tôi đã bị tính cách kia thay đổi."
"Mặc dù tôi không hâm mộ các minh tinh cũng không biết về giới giải trí của các cô, nhưng thân phận ảnh hậu của An Diệc Tĩnh cô tôi vẫn biết." Lâm Nhiên dừng một chút, âm điệu càng châm chọc hơn, còn vỗ tay, "Diễn xuất không tồi."
An Diệc Tĩnh nhất thời nghẹn lời, cô không biết người kia của cô đã làm tổn thương vị thầy Lâm này đến mức nào, mà anh ta nhất quyết không tin lời cô nói, cô cũng không biết bảy năm trước quan hệ của họ đến mức nào, mà anh ta vẫn còn giữa ảnh chụp của cô khi đó, nhưng cô có thể khẳng định rằng tính cách kia của mình nhất định có vướng mắc tình cảm với Lâm Nhiên, hơn nữa còn rất sâu.
"Mặc kệ anh có tin hay không, sự thật là như vậy." An Diệc Tĩnh đã không còn sức để giải thích.
Lâm Nhiên ném hộp thuốc cho An Diệc Tĩnh, nói với cô: "Về đi."
An Diệc Tĩnh đứng dậy, siết chặt hộp thuốc trong tay, thấy Lâm Nhiên không nhìn cô, có chút nản lòng xoay người đi ra khỏi cửa, đi tới cửa, cô không nhìn lại mà nói: "Xin hãy giữ bí mật chuyện này."
"Ừm." Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh rời đi, Lâm Nhiên khóa cửa đi đến bàn và cầm bức ảnh lên, cô gái trong bức ảnh rất hoạt bát dám làm dám chịu.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Diệc Tĩnh là khi anh mười bảy tuổi, vào ngày 20-9 sinh nhật anh, lúc ấy cuộc sống của anh chỉ có việc học và sống nương tựa lẫn nhau với chị gái, chưa từng nghĩ tới chỉ vì ngẫu nhiên cứu được cô gái trong một tai nạn xe cộ mà gắn bó với nhau,
Mà cô gái kia chính là An Diệc Tĩnh.
Tình hình cụ thể tại thời điểm xảy ra tai nạn Lâm Nhiên cũng không nhớ rõ lắm, anh chỉ nhớ khoảng khắc khi xảy ra sự cố kia, rất ồn ào vào lộn xộn, gây kẹt xe rất lớn, xe cứu thương không thể tới được, cho nên người qua đường dưới sự chỉ đạo của nhân viên y tế đã khiêng người bị thương đến bệnh viện gần nhất.
Về sau anh mới biết tài xế gây tai nạn xe hơi là một người đàn ông đã có tiền án, vì sơ xuất mà anh ta đã gây ra tai nạn giao thông liên hoàng, hàng chục người đã chết và bị thương.
Sau anh biết vụ tai nạn xe cộ kia đã làm ba người chết và chín người bị thương, hình như còn có một bé gái mười mấy tuổi, một phụ nữ trung niên và một người là tài xế.
Nửa năm sau, An Diệc Tĩnh mà anh cứu xuất hiện ở trường của anh và chỉ sau khi mặt trời lặn mới tìm đến anh,
lúc đầu nói là muốn cám ơn nên mời anh ăn cơm, sau đó bởi vì anh bị đối phương làm cho mệt mỏi, nên anh đành đồng ý ăn một bữa cơm.
Cơm ăn xong rồi, vốn tưởng rằng như thế là kết thúc, ai biết An Diệc Tĩnh vẫn như cũ âm hồn không tan, cứ đến buổi tối là gọi điện cho anh, anh không để ý tới thì vẫn tiếp tục gọi, anh mà tắt mày thì cô sẽ đến tận cửa phòng học chờ anh, lúc ấy các bạn học còn nghĩ là học muội xinh đẹp nào, còn tự hỏi sao chưa từng thấy học muội nào xinh đẹp như vậy, kết quả sau khi nghe ngóng trong trường thì không có người nào như vậy.
Trong thời gian đó, người đẹp luôn đi theo sau Lâm Nhiên thật sự khiến anh cảm thấy đau đầu, trong trường anh được coi là nhân vật phong vân, đi đến đâu cũng bị ảnh hưởng, lại còn mang theo một cái đuôi, đến Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng tìm anh nói chuyện.
Rốt cuộc, Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh chặn lại, anh kéo An Diệc Tĩnh sang một bên hỏi cô: "Cuối cùng em muốn như thế nào?"
"Muốn anh thích em." An Diệc Tĩnh không quanh co lòng vòng, nói thẳng luôn.
Lâm Nhiên nói: "Không thể."
An Diệc Tĩnh lại phản bác: "Trên thế giới này không có gì là không thể."
Cho nên, ngày đó không nói lại chuyện đó nữa.
An Diệc Tĩnh vẫn tiếp tục theo đuổi Lâm Nhiên, Lâm Nhiên vẫn giữ khoảng cách với vẻ không mặn không nhạt.
Tuy nhiên không biết từ khi nào anh bắt đầu không còn chán ghét cô như vậy nữa, mà còn có chút chờ mong nhìn thấy cô, đôi khi cô không xuất hiện ngược lại còn lo lắng trong lòng, anh không còn chống cự khi cô đến tìm mà còn đi cùng cô đến rất nhiều nơi.
Lần cuối cùng nhìn thấy cô là buổi tối trước kì thì đại học, anh đang ở trong nhà, buổi tối hôm đó sau khi ăn cơm xong cùng chị với bạn trai của chị, về phòng liền nhận được điện thoại của An Diệc Tĩnh, nói có chuyện muốn nói với anh.
Anh lấy một lý do nói dối chị gái rồi đi ra ngoài, An Diệc Tĩnh đang đợi ở dưới tầng nhà anh.
Ngày đó An Diệc Tĩnh có chút khác thường, đứng đắn hơn mặc dù cười vẫn đẹp như thế, Lâm Nhiên vẫn lạnh nhạt như cũ, nói với một giọng trách móc, "Nghe nói ngày mai em thi đại học? Có chuyện gì mà bắt buộc phải nói bây giờ?"
An Diệc Tĩnh chỉ nhìn Lâm Nhiên, ngoan ngoãn một cách khác thường, "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh có thích em không?"
"......"
An Diệc Tĩnh làm ra vẻ như biết anh sẽ không trả lời, cô ngoắc ngón tay về phía Lâm Nhiên, Lâm Nhiên không để ý tới, cô lại ngoắc ngón tay, Lâm Nhiên vẫn lờ đi, cô trực tiếp nhảy tới ôm lấy cổ Lâm Nhiên, khiến cho anh không kịp phòng bị để cô hôn một cái, cái hôn này vừa không kịp đề phòng lại thêm chút giật mình.
Cảm xúc mềm mại này làm cho anh thấy bối rối, anh mới chợt phản ứng lại rồi đẩy cô ra, mà vẻ mặt người kia đầy ý cười như thực hiện được ý đồ.
"Thích chứ?" An Diệc Tĩnh hỏi anh.
Lâm Nhiên trừng cô không nói lời nào.
"Cho nên, anh thích em." Đây là câu khẳng định
Lâm Nhiên âm thầm ho khụ khụ, dưới ánh đèn bóng của họ gần như chồng lên nhau, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn cô, cuối cùng nói một câu: "Thi đại học xong, tôi sẽ cho em câu trả lời."
An Diệc Tĩnh nở nụ cười tươi rạng rỡ, giơ ngón út ra, "Một lời đã định, ngoéo tay."
Lâm Nhiên bất đắc dĩ vươn tay ra, móc vào ngón tay của An Diệc Tĩnh, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, tâm trạng của anh cũng trở nên rất tốt, thực tế anh đã có câu trả lời từ lâu, anh đang đợi, chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
"Để anh đưa em về." Lâm Nhiên nói.
An Diệc Tĩnh lắc đầu, nhìn Lâm Nhiên chớp chớp mắt, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Không đợi Lâm Nhiên trả lời, An Diệc Tĩnh đã xoay người rời đi, Lâm Nhiên đứng tại chỗ, nhìn vào bóng dáng yểu điệu ngày càng xa kia, bỗng dưng cười, anh đi theo cô suốt quãng đường nhìn cô đi vào tiểu khu, lúc này mới yên tâm quay về, tâm trạng lúc đó bập bùng giống như bầu trời đầy sao phía trên.
Nhưng kể từ đó An Diệc Tĩnh biến mất trong thế giới của anh, anh đã tìm rất lâu, những nơi bọn họ từng đi qua, nhà của cô, nơi cô từng nhắc tới, trường học của cô đã đi qua vô số lần, lại không hề tin tức.
Sau đó anh ra nước ngoài nghiên cứu, về nước mới biết được cô gái nhỏ lúc trước dây dưa với anh đã biến thành nữ thần quốc dân, anh đã đi tìm cô nhưng người đại diện của cô nói rằng cô không quen ai tên Lâm Nhiên, Khi anh nhìn thấy cô từ xa thì trong mắt cô chỉ có xa lạ, chính là ánh mắt của người không quen biết.
Ngay lúc đó anh biết mình đã bị trêu đùa
Suy nghĩ quay lại, Lâm Nhiên lật lại bức ảnh trong tay, ba chữ ở mặt sau ngày cá tháng tư làm anh cảm thấy vô cùng chói mắt, giống như muốn nói với anh rằng người phụ nữ bên cạnh kia cũng vui đùa giống như ngày cá tháng tư, anh nghiêm túc mà người ta lại coi như trò chơi.