Editor: Cò lười
Beta: Lily58
Lâm Nhiên đi qua, từ trên cao nhìn xuống thấy An Diệc Tĩnh đang ngủ, nhìn cô hít thở nhẹ nhàng, yên
lặng một lúc, lại suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đánh
thức cô dậy.
"Này, tỉnh dậy đi." Lâm Nhiên gọi An Diệc Tĩnh.
"......" Không có phản ứng gì.
"An Diệc Tĩnh trở về phòng cô ngủ đi." Lâm Nhiên tiếp tục gọi lớn.
"......" Vẫn không có phản ứng gì như cũ.
"An Diệc Tĩnh." Lâm Nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô.
"Ừmmm...... Để tôi ngủ một lát......" An Diệc Tĩnh giật giật bả vai, giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang nói mơ.
Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh thế này đoán chừng là gọi thế nào cũng không
tỉnh rồi, anh mấp máy môi mấy lần, sau đó đưa tay bế An Diệc Tĩnh, quay
người lại đặt cô trên giường của mình, thuận tay giúp cô điều chỉnh tốt
tư thế ngủ, kéo chăn mỏng đắp lên, lúc này mới đứng dậy nhìn cô gái ngủ
say trên giường.
Anh đã sớm suy nghĩ xong, nếu như cái nhân cách kia lại xuất hiện, anh vẫn sử dụng cách cũ...... đánh cho bất tỉnh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dưới ánh đèn người đàn ông anh
tuấn ngồi ở bên cạnh bàn viết viết vẽ vẽ trên một tờ giấy giống như bản đồ, vẻ mặt nghiêm túc, mà trên giường là cô gái đang ngủ say, hít thở
nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn còn tưởng một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người
chồng vẫn còn chong đèn làm việc, người vợ đã sớm đi ngủ, cảnh tượng yên tĩnh ấm áp như vậy thật khiến người ta hâm mộ không thôi.
Chân
mày An Diệc Tĩnh hơi nhíu, cảnh trong mơ của cô giống như ở một nơi cô
chưa từng đến, nơi đó giống như một khu rừng rậm, khắp nơi đều là cây
cối rậm rạp, lá cây đều từng mảng lớn, xuyên thấu qua lùm cây có thể
nhìn thấy cách đó không xa có người đi qua, ngừng lại một chút, cô lặng
lẽ đi tới, núp ở một cây đại thụ phía sau nhìn lén.
Người đàn ông râu quai nón bặm trợn cầm trong tay một khẩu súng, họng súng nhắm ngay
cậu bé đối diện lùn hơn ông ta một cái đầu, bé trai bị dọa sợ đến run
lẩy bẩy, không ngừng cầu xin tha mạng, người đứng bốn phía quay đầu nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng không dám lên tiếng.
Còn có mấy người đàn ông tỏ vẻ vô cùng khinh thường đứng một bên hút thuốc, giống như là đang nhìn một tuồng kịch mà thôi, cuối cùng, tiếng súng vang lên trong
không trung, dọa sợ một đám chim, tản ra khắp nơi, họng súng bốc ra khói xanh, mà họng súng hướng đến cậu bé khiến cậu ngã xuống đất, ngực của
cậu bé xuất hiện đóa hoa sen đỏ tươi, càng lúc càng lớn, càng ngày càng
sặc sỡ.
An Diệc Tĩnh trợn to hai mắt nhìn lên, cặp mắt đen lay láy đó mở thật to, đầy nước mắt, gương mặt đó tràn đầy sợ hãi.
Đó là Nhĩ Giáp, đó là cảnh tượng lúc cậu bé chết đi.
Cô nhìn thấy người đàn ông râu quai nón căn dặn người bên cạnh: "Quy tắc cũ, xử lí sạch sẽ, đừng để người khác phát hiện."
Mấy người đàn ông đang hút thuốc lá vứt đầu thuốc lá đi hành động quen thuộc đi đến nâng thi thể của Nhĩ Giáp lên.
Tầm mắt chuyển một lần, An Diệc Tĩnh đã đến bờ sông, cô nhìn thấy mấy người kia đem thi thể Nhĩ Giáp bỏ vào trong một cái rương sắt, rương không
lớn, hoàn toàn là miễn cưỡng nhét vào, đậy nắp lên, khóa lại, sau khi
tất cả ổn thỏa, mấy người hợp lực đem rương sắt dìm xuống đáy sông, cả
một cái bong bóng cũng không nổi lên, có thể thấy cái rương sắt đó chìm
sâu ra sao.
Tầm mắt lại chuyển một lần nữa, cô vừa mở mắt thì cả
người đã chìm ở đáy sông, trước mặt cô là rất nhiều rương sắt đủ loại to nhỏ, kỳ lạ chính là rõ ràng trước đấy đều không thể nhìn thấy bên trong của mấy cái rương này, sao lúc này lại biến thành trong suốt rồi.
Hơn nữa, cô giật mình, những người vốn đã sớm chết trong rương giờ phút này đang liều mạng đánh vào nắp rương, vừa gõ vừa dùng ánh mắt cực kì u oán nhìn An Diệc Tĩnh, trong đó bao gồm cả Nhĩ Giáp.
Đột nhiên, An
Diệc Tĩnh cảm giác dưới chân chìm xuống, hình như có cái gì đang kéo
chân của cô chìm xuống, dùng sức kéo xuống, không ngừng kéo xuống, cô
hít thở có chút khó khăn, liều mạng giãy giụa, càng giãy dụa càng cảm
thấy khó thở, càng giãy dụa càng thấy cảm thấy sợ hãi, nhưng cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi sợ hãi.
"A...... Cứu mạng....." An Diệc Tĩnh hét lớn một tiếng ngồi dậy bật dậy.
Trời đã sáng choang, An Diệc Tĩnh ngồi ở trên giường nhìn gian phòng trống
rỗng có chút mờ mịt, cô đã ngủ ở căn phòng này, là phòng của Lâm Nhiên,
nhưng anh lại không ở đây, giấc mơ mới vừa rồi vẫn còn ở lởn vởn trong
đầu, giấc mơ kia chân thật giống như cảnh tượng mà bản thân cô tự trải
qua, cô lại nhìn quanh bốn phía, nhớ đến tối qua làm thế nào ngủ quên ở
trong phòng Lâm Nhiên.
Cô vốn là đang cùng Nhĩ Giáp nói chuyện,
trò chuyện một hồi liền hỏi cậu bé cụ thể là chết thế nào, Nhĩ Giáp cũng là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó) đem những chuyện
mình có thể nhớ nói cho An Diệc Tĩnh.
Sau đó, lúc cô đứng lên
chuẩn bị đi hình như thiếu chút nữa trượt chân, Nhĩ Giáp đột nhiên chạy
đến đỡ lấy, lại có thể chạm được tay của cô, hai người nhìn thấy một màn này cũng tương đối giật mình, cô sau khi ngồi xuống liền cảm thấy mệt
mỏi, sau đó mất đi ý thức, tiếp đấy là mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó.
An Diệc Tĩnh vuốt vuốt mái tóc dài của mình, thật sự là không hiểu rốt cuộc vì sao việc này xảy ra, không có chút đầu mối nào.
Cô ngay sau đó mò lấy điện thoại di động để trên bàn, vừa chuyển mắt đã
nhìn thấy bản đồ trên bàn, còn có rất nhiều giấy, tất cả đều là giấy đã
viết qua, cô cầm một tờ lên nhìn, phía trên là các loại chữ số cùng ký
tự, nhìn tới nhìn lui, chỉ nhìn ra được giống như là công thức, còn cụ
thế là cái gì, nó biết An Diệc Tĩnh, An Diệc Tĩnh lại không biết nó.
An Diệc Tĩnh lại xem bản đồ, trên bản đồ không ít vẽ vẽ vòng vòng, cô nhìn kỹ lại, nơi được chỉ ra nhiều nhất chính là dãy biên cảnh ở Vân Nam.
Trong nháy mắt, cô đã biết những thứ này là cái gì, anh thật sự là một người
đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh (nói được làm được), nói không chừng lại thức trắng một đêm.
An Diệc Tĩnh nhìn thời gian cũng đã tám giờ rưỡi, cô vội vàng rời giường trở lại phòng của mình rửa mặt thay quần áo, sau đó đi đến tầng dạy học.
Một buổi từ sáng đến trưa kết thúc
trong tiếng đọc sách vang vọng, An Diệc Tĩnh dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm, ở
trên đường gặp Lâm Nhiên, thấy anh tinh thần cũng không tệ lắm, mặc dù
có chút quầng thâm mắt, chỉ là hoàn toàn không nhìn ra là người đã thức
cả đêm.
Cô đi tới cùng anh bắt chuyện: "Tối hôm qua cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?" Lâm Nhiên không có nhìn An Diệc Tĩnh, mà là chỉ lo đi thẳng phía trước.
An Diệc Tĩnh giật giật khóe miệng, đàn ông kiêu ngạo thấy không ít, nhưng
kiêu ngạo tới mức như thế thật đúng là xưa nay mới thấy lần đầu, có thể
khiến cô một lần lại một lần nhảy dựng đến đánh mất nguyên tắc hòa khí
cũng chỉ có
người này.
"Biết rõ còn hỏi."
"Cô tốt nhất đừng hiểu lầm, dù là người khác tôi cũng sẽ làm như vậy, đây là phép lịch sự."
"Ừ." An Diệc Tĩnh hiển nhiên không tin mà phụ họa theo, dừng một chút mới
nói trở về chuyện chính: "Nói thật, tôi có việc nói với anh."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng ăn, Lâm Nhiên vừa dẫn đứa nhỏ đi vào, vừa mở miệng: "Hiện tại không rảnh."
An Diệc Tĩnh cũng dẫn mấy đứa nhỏ bên cô vào: "Tôi rất gấp."
"Nếu gấp thì đi nhà vệ sinh đi."
"Tôi không có nói đùa." An Diệc Tĩnh nhìn chung quanh, lại gần Lâm Nhiên,
thấy Lâm Nhiên theo bản năng lui về phía sau giữ vững khoảng cách an
toàn, cô lại bước lên trước, đưa tay lôi tay Lâm Nhiên nói: "Tôi có thể
biết xác của Nhĩ Giáp ở đâu."
Quả nhiên, Lâm Nhiên vừa nghe bỗng
dưng trợn to hai mắt nhìn về phía An Diệc Tĩnh, bộ dáng tỏ vẻ hoàn toàn
không tin, gằn từng chữ mà nói: "Cô nói cái gì?"
An Diệc Tĩnh rất hài lòng với phản ứng của Lâm Nhiên, cô cố ý thừa nước đục thả câu:
"Thế nào? Hiện tại lại muốn biết? Nhưng tôi đột nhiên không gấp nữa."
"An Diệc Tĩnh." Lâm Nhiên xem như là cắn răng nghiến lợi nó ba chữ này.
"Tụi nhỏ đều ở đây, xin hãy gọi tôi là cô giáo An."
"Cô giáo An." Lâm Nhiên liếc nhìn An Diệc Tĩnh, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cô."
An Diệc Tĩnh nhíu mày, buồn cười nói: "Vừa hay, tôi chưa từng đùa giỡn, ngược lại là anh thầy Lâm, tính tình cũng không dễ."
Thật ra thì An Diệc Tĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ, tối qua vẫn luôn rất tốt,
nhưng sau khi cùng Nhĩ Giáp nói chuyện, thì anh liền không hợp, nói
chuyện có thể tức chết người, rõ ràng trước đó còn dịu dịu dàng dàng, cô còn có cái nhìn khác đối với anh, sau thì lại tùy thời chống đối, để
cho cô hoàn toàn bóp chết tí xíu cảm tình đó.
Hiện tại, ha ha, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mới qua một đêm, tuyệt đối không muộn.
Lâm Nhiên xoay người nói với thầy Lưu một vài câu, ngay sau đó cũng không
thèm để ý gì mà nắm tay An Diệc Tĩnh chạy đến sân thể dục.
Tang
Diệp từ hướng khác đi đến, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng nắm tay của hai
người, ngạc nhiên trợn to hai mắt, còn bụm miệng, bả vai chợt bị vỗ một
cái, bên tai vang lên tiếng của cô giáo Mục: "Cô giáo Diệp đang nhìn cái gì đó?"
Tang Diệp vội vàng lắc đầu một cái: "Không có không có...... Không có nhìn cái gì cả."
Cô giáo Mục không tin, muốn đi tới tới nhìn, không ngờ bị Tang Diệp vừa
bịt mắt vừa kéo đi: "Ai da, đột nhiên cảm thấy thật đói, đi xem một chút xem hôm nay ăn cái gì."
"Ai ai ai, cô bịt mắt tôi thì sao tôi thấy được." Cô giáo Mục thật sự là vô ngữ vấn thanh thiên (không còn gì để nói)
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên nắm tay đi thẳng, cô cứ như vậy đi theo phía sau anh, ánh mắt lại liếc đến trên tay, tay của anh rất đẹp, lòng bàn tay
ấm áp, bàn tay rất lớn, ngón tay dài nhỏ khớp xương rõ ràng, móng tay
cắt ngay ngắn, sạch sẽ thoải mái.”
Cô đột nhiên có một loại ý nghĩ, có thể được một đôi tay như vậy dẫn đi, có dẫn cả đời cũng không tệ.
Đến cây cổ thụ bên cạnh bảng bóng rổ, Lâm Nhiên dừng bước, xoay người buông tay An Diệc Tĩnh ra, liếc nhìn cô hỏi: "Cô thật sự biết?"
Đột
nhiên mất đi xúc cảm từ đôi bàn tay kia, An Diệc Tĩnh có một chút mất
mát, ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh, cô hiếm khi nghiêm túc gật
đầu một cái: “Chắc là không sai được."
"Làm sao biết được?" Lâm Nhiên lại hỏi.
"Mơ một giấc mơ." An Diệc Tĩnh trả lời.
Hiển nhiên là Lâm Nhiên có chút không tin, giấc mơ làm sao có thể xem là
thật mà nói được: "Cô muốn nói cho tôi biết là cô mơ một giấc mơ, mấy
việc này đều là nhìn thấy ở trong mơ hả?"
An Diệc Tĩnh gật đầu ý bảo, "Ừ, đúng rồi."
"An Diệc Tĩnh, tôi bây giờ thật sự không có tâm trạng chơi với cô." Lâm
Nhiên cười lạnh một tiếng, anh làm sao sẽ tin tưởng lời cô nói, anh làm
sao có thể tin tưởng lời nói của một người mắc chứng vọng tưởng.
"Tôi nghiêm túc đó." An Diệc Tĩnh đứng sau lưng Lâm Nhiên nói một câu.
Lâm Nhiên tiếp tục đi, không quay đầu lại, không nói gì thêm.
Đang lúc này, An Diệc Tĩnh nhìn thấy Lâm Nhiên rõ ràng đang đi về trước lại
đột nhiên dừng bước, nhìn một lần nữa, đường đi của anh bị chặn lại, Nhĩ Giáp đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhiên.
Nhĩ Giáp nhìn về
phía Lâm Nhiên rồi nói rằng: "Anh Lâm Nhiên, cô giáo An không có nói
bừa, chị ấy thật sự là biết chuyện xảy ra lúc em chết."
"Tại sao?" Câu này Lâm Nhiên cùng An Diệc Tĩnh đồng thời mở miệng hỏi.
"Em cũng vậy không rõ lắm, chỉ là chú kia đã từng nói thế giới rộng lớn
không gì không thể, có người có thể dùng những cách thức khác nhau thông qua việc tiếp xúc với ma quỷ mà nhìn thấy chuyện trước khi chết của họ, em nghĩ cô giáo An có thể nhìn thấy là do tối hôm qua tiếp xúc với tay
của em."
"Cô có thể chạm vào Nhĩ Giáp?" Lâm Nhiên xoay người hỏi An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Nhiên, bỗng dưng gật đầu một cái: "Chỉ là, hẳn là một việc ngoài ý muốn thôi."