Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười
Con người là giống
loài rất khó hiểu, bọn họ luôn có rất nhiều kỳ vọng, lý tưởng, nguyện
vọng, tiếc nuối, nhưng dường như những thứ này lại rất xa vời, không thể chạm tới cũng không thể đụng vào.
Thế mà, khi cuối cùng tất cả
cũng được thực hiện, sự lo lắng thấp thõm luôn treo trong lòng suốt một
thời gian dài thoáng cái lại trống rỗng, không vui vẻ cũng chẳng hài
lòng, lại nhiều thêm sự bĩnh tĩnh và băn khoăn.
Giống như chuyện
của Nhĩ Giáp, trong lòng Lâm Nhiên vẫn luôn có một sự tiếc nuối, thậm
chí anh còn cho rằng anh sẽ mang theo sự tiếc nuối này đến hết cả cuộc
đời, bây giờ có thể chấm dứt được những tiếc nuối này, d.đ[email protected]đ vốn cho rằng bản thân sẽ rất vui vẻ, nhưng khi thực sự đến thời điểm này, trong lòng lại không có được sự vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại lại
có một cảm giác nặng nề không thể nói rõ được.
Lúc này, Lâm Nhiên đang đứng bên cạnh sân thể dục nhìn những học sinh đang chạy bộ, Nhĩ Dã cũng ở trong đó, mà Nhĩ Giáp mang theo nụ cười tươi đứng cạnh cậu bé,
chạy cùng cậu, nhưng Nhĩ Dã lại không biết anh trai mà bản thân luôn chờ đợi lại ở ngay bên cạnh, vẫn làm bạn bên cạnh cậu.
An Diệc Tĩnh
nhìn thấy bóng lưng cao lớn như một cây tùng đứng sừng sững của Lâm
Nhiên, cô đi đến, theo ánh mắt anh nhìn những đứa trẻ đang chạy trên
đường.
"Có lẽ biết bản thân sắp phải rời đi nên muốn trong những
ngày cuối cùng này được ở bên cạnh Nhĩ Dã." An Diệc Tĩnh nhàn nhạt nói.
Hồi lâu, Lâm Nhiên mới lên tiếng: "Nhĩ Giáp cũng hi vọng bản thân có thể
được đi học, có thể làm những chuyện mà những đứa trẻ bình thưỡng vẫn
làm, thế này cũng coi như gián tiếp hoàn thành tâm nguyện của cậu bé."
An Diệc Tĩnh nhìn sang, quả thật như lời Lâm Nhiên nói, mấy ngày nay Nhĩ
Dã làm chuyện gì Nhĩ Giáp cũng làm theo như vậy, rời giường, ăn sáng,
đọc sách buổi sáng, đi học, tập thể dục, chạy bộ, vui đùa, chơi bóng rỗ
vân vân…, Nhĩ Giáp đều theo bên cạnh Nhĩ Dã, dù bây giờ cậu chỉ là một
Quỷ Hồn, nhưng cũng có thể cười, chăm chỉ học tập, thỏa sức vui chơi.
"Hi vọng kiếp sau cậu bé có thể được sống trong một gia đình hạnh phúc vui
vẻ, không buồn không lo, vui vẻ học tập làm việc kết hôn sinh con, trải
qua sinh lão bệnh tử như người bình thường." An Diệc Tĩnh âm thầm thở
dài, từ tận đáy lòng hi vọng như thế.
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về đường chạy, bây giờ vấn đề khó
khăn nhất của anh chính là phải làm thế nào để nói với Nhĩ Dã chuyện anh trai cậu đã sớm không còn trên thế gian này.
Nhưng mà, có đôi
khi sự thật chính là tạo hóa trêu người như thế, khi bạn đã chuẩn bị tốt những lời muốn nói lại không tìm được cơ hội để nói ra, nhưng khi bạn
không có ý định này thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến bạn trở tay cũng không kịp.
Ngày hai mươi tháng chín, Lâm Nhiên rốt cuộc
cũng nhận được tin tức về hài cốt của Nhĩ Giáp, khi anh gọi cuộc điện
thoại này thì An Diệc Tĩnh và Nhĩ Giáp đều ở bên cạnh, lúc này tất cả
dường như đều có chút kích động.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là, làm thế nào để nói với Nhĩ Dã?
"Nếu không cứ để tôi đi nói." An Diệc Tĩnh đi bên cạnh Lâm Nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, xung phong nhận việc.
Lâm Nhiên chuyển ánh mắt về phía An Diệc Tĩnh: "Cô định nói thế nào?"
An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, dừng bước chân nhìn Lâm Nhiên, nói: "Nói thật."
"Nói thật như thế nào?"
"Thì cứ nói với Nhĩ Dã. Thật ra anh trai của nó đã chết từ năm năm trước." An Diệc Tĩnh ngược lại nói rất thẳng.
Lâm Nhiên lắc đầu một cái: "Nhĩ Dã rất thông minh, nó nhất định sẽ hỏi tại
sao bây giờ mới nói cho nó biết, nhất định sẽ hỏi anh trai nó chết như
thế nào, cô muốn tôi trả lời thế nào, nói anh trai của nó vì nó mà đi
buôn lậu thuốc phiện, bởi vì tôi nên làm nằm vùng, cuối cùng chết dưới
họng súng của bọn buôn lậu......"
Đằng sau cây đại thụ ở
phía sau hai người đột nhiên rơi xuống hai cái bánh bao, đứa bé đi chân
đất thân thể từ từ lộ ra, sau đó gương mặt cũng lộ ra, đôi mắt đen láy
đẫm lệ, trên gương mặt đều là nước mắt.
"Nhĩ Dã?" Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh trông thấy Nhĩ Dã cũng lắp bắp kinh hãi.
"Thầy Lâm thầy lừa em, ngay cả cô giáo An cô cũng lừa em." Nhĩ Dã dùng tay áo lau mặt, chỉ tay vào hai người: "Hai người đều nói anh trai đang ở một
nơi rất đẹp nhưng rất xa, thì ra đó là Thiên Đường, anh trai đã sớm chết rồi, tại sao hai người lại muốn lừa em, tại sao?"
"Nhĩ Dã." An Diệc Tĩnh đi lên trước mấy bước.
Nhĩ Dã lui về sau mấy bước, không ngừng lắc đầu: "Hai người đều là kẻ lừa đảo, em ghét hai người, ghét hai người."
Nói xong, Nhĩ Dã xoay người lau nước mắt rồi chạy đi, An Diệc Tĩnh muốn đuổi theo lại bị Lâm Nhiên kéo lại.
"Để nó tự suy nghĩ, nó sẽ hiểu ra thôi." Lâm Nhiên đi đến nhặt hai cái bánh bao rơi trên mặt đất.
An Diệc Tĩnh cũng theo sang, nhìn thấy dưới đất còn có một bức tranh, bức
tranh này vẽ một người con trai,dien!dan..le#quy?đon nhìn kỹ thì có chút giống Lâm Nhiên, còn vẽ thêm bánh sinh nhật, trên bánh sinh nhật còn vẽ thêm nhiều ngọn nến đủ màu sắc.
Dưới bánh sinh nhật viết một hàng chữ: chúc thầy Lâm sinh nhật vui vẻ! Mãi mãi luôn vui vẻ!
An Diệc Tĩnh đưa bức tranh cho Lâm Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật anh?"
Lâm Nhiên không trả lời, một tay cầm bánh bao, tay khác nắm chặt bức tranh rồi bước đi.
An Diệc Tĩnh nhìn bóng lưng Lâm Nhiên, gần như không còn thấy nữa bĩu môi, nghĩ thầm: Thôi, hôm nay sinh nhật anh, hơn nữa thấy tâm trạng anh
không tốt, không so đo với anh.
Buổi chiều, mọi người vội vàng lên lớp, mãi đến giờ cơm tối, mới phát hiện không thấy Nhĩ Dã.
Buổi chiều là giờ Mỹ thuật và giờ Thể Dục, theo thứ tự là tiết của thầy Ngô
Kị và cô giáo Mục, nhưng không ai chú ý đến chuyện Nhĩ Dã vắng mặt.
Lâm Nhiên hỏi hai người, hai người đều rối rít lắc đầu, bọn họ lên lớp
không điểm danh đã thành thói quen, hơn nữa Nhĩ Dã thỉnh thoảng cũng sẽ
chuồn sang lớp khác để học môn khác, cho nên hai người bọn họ lại càng
không để ý đến, nào ngờ đứa nhỏ này lại không thấy đâu.
"Các
người là thầy cô giáo, trong lớp mình vắng một đứa trẻ, lại có thể không biết, các người sao có thể trở thành thầy cô giáo?" Lâm Nhiên rống lên
với hai người một trận, lần đầu tiên thấy thầy Lâm nổi giận lớn như vậy, đừng nói là bọn nhỏ yên lặng như tờ, ngay cả các thầy cô giáo cũng có
chút sợ hãi.
Mà thầy Ngô Kị và cô giáo Mục chính là đầu sỏ gây ra, tự biết có lỗi, cũng không dám lên tiếng.
Hiệu trưởng Ngũ Tát nhìn thấy thầy Lâm thật sự tức giận, vội vàng chạy tới
hòa giải: "Thầy Lâm, thầy cũng đừng tức giận, việc cấp bách bây giờ vẫn
là đi tìm Nhĩ Dã mới là quan trọng nhất."
"Hiệu trưởng nói đúng, anh phát giận với bọn họ thì có thể tìm được Nhĩ Dã à?" An Diệc Tĩnh cũng bước đến nói.
Lâm Nhiên không lộ vui buồn, chỉ là đôi mắt kia thâm trầm dọa người, thầy Ngô Kị và cô giáo Mục cũng không dám nhìn anh.
"Hiệu trưởng, ông cho người tìm trong trường học đi." Lâm Nhiên xoay người nhìn Hiệu trưởng Ngũ Tát.
Hiệu trưởng Ngũ Tát gật đầu một cái: "Được, không thành vấn
đề."
"Chúng tôi sẽ tìm dưới chân núi, Nhĩ Dã cũng có khả năng chạy lên trấn rồi." Thầy Ngô Kị giơ tay xung phong nhận việc.
Lâm Nhiên cũng có nghĩ đến, vì vậy gật đầu, giọng nói có chút hòa hoãn, nhìn thầy Ngô Kị, nói: "Được."
"Tôi với anh lên núi tìm." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, nói với anh.
"Em cũng muốn đi." Tang Diệp tiến đến cạnh An Diệc Tĩnh, nói với cô.
An Diệc Tĩnh nhìn Tang Diệp, nói: "Em ở lại thu xếp cho bọn nhỏ."
Tang Diệp lắc đầu: "Không được, bây giờ trời sắp tối rồi, trên núi rất nguy hiểm, em nhất định phải ở cạnh chị."
"Em còn yếu hơn chị, đến lúc đó ngược lại chị còn phải chăm sóc em." An
Diệc Tĩnh dừng một chút, nói tiếp: "Nghe lời, ở lại chăm bọn nhỏ."
"Cô Tang Diệp cô lưu lại đi, tôi và thầy Lưu sẽ dẫn thầy Lâm và cô giáo An
lên núi tìm." Hiệu trưởng Ngũ Tát thật ra cũng không yên tâm, buổi tối
lên núi quả thật rất nguy hiểm, ông và thầy Lưu là người ở đây, đi theo
cũng sẽ trông nom nhau, tránh việc đã không tìm được người, lại xảy ra
chuyện phiền phức.
"Quyết định như vậy đi, về lấy dụng cụ chiếu sáng, lên đường." Lâm Nhiên phân phó.
"Được." Mọi người đồng thanh trả lời.
Trên đường, Lâm Nhiên nhỏ giọng hỏi An Diệc Tĩnh: "Nhĩ Giáp đâu? Cậu ấy có biết Nhĩ Dã đang ở đâu không?"
An Diệc Tĩnh lắc đầu, không biết từ lúc nào đã bắt đầu không nhìn thấy Nhĩ Giáp nữa, lại không biết làm cách nào để gọi cậu: "Không có, không thấy cậu ấy xuất hiện."
"Tại sao lại vậy chứ?" Lâm Nhiên cau mày.
"Đừng lo lắng, nhất định không có việc gì." An Diệc Tĩnh an ủi Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên gật đầu, tiếp tục đi về phía trước: "Hi vọng như thế."
Sắc trời càng ngày càng đen, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hiệu
trưởng Ngũ Tát nói với Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh: "Không thể đi thêm
nữa, bây giờ ngã rẽ càng lúc càng nhiều, cộng thêm trời càng lúc càng
tối, rất dễ lạc đường."
"Không được, còn chưa tìm được Nhĩ Dã. Nhất định phải tiếp tục tìm thêm." Lâm Nhiên cố chấp đến mức không ai ngăn cản được.
"Quá nguy hiểm, tôi không đồng ý." Hiệu trưởng Ngũ Tát không còn vẻ ôn hòa như ngày thường, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc.
An Diệc Tĩnh hiếm khi thấy Hiệu trưởng Ngũ Tát nổi giận, vì vậy đứng lên
giảng hòa: "Biết đâu những người khác đã tìm được Nhĩ Dã rồi, chúng ta
trở về trước, cứ tìm không có mục đích thế này cũng không có tác dụng
gì."
"Mọi người trở về đi, tôi tự đi tìm." Lâm Nhiên trầm ngâm một hồi, rồi nói.
"Không được, nếu ngộ nhỡ thầy Lâm lại xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao bây giờ?" Hiệu trưởng Ngũ Tát không đồng ý.
Giằng co không có kết quả, An Diệc Tĩnh nhìn Hiệu trưởng Ngũ Tát, rồi nhìn
Lâm Nhiên, lại nhìn thầy Lưu vẫn không nói tiếng nào, tiến đến nói bên
tai Lâm Nhiên: "Về trước đi, biết đâu có thể nhìn thấy Nhĩ Giáp, hỏi cậu ấy còn tốt hơn là chúng ta cứ đi tìm không có mục đích thế này."
Câu này quả nhiên hiệu nghiệm, Lâm Nhiên gật đầu, nói: "Trở về thôi."
Hiệu trưởng Ngũ Tát vừa nghe, mỉm cười nói: "Vẫn là cô giáo An có biện pháp."
Trở lại trường học, mấy người thầy Ngô Kị đã sớm trở lại, lên tiếng hỏi thì mọi người đều rối rít lắc đầu, tất cả đều tay không mà về.
Ngay
khi mọi người đang rầu rĩ, Tang Diệp không biết ở đâu chạy ra, đối với
mọi người kêu lên: "Mau đến giúp một tay, Nhĩ Dã té xỉu bên trong bụi
cỏ."
Lâm Nhiên vừa nghe thấy đã vọt tới đầu tiên, mấy người An Diệc Tĩnh thì theo sát phía sau
Trên trán Nhĩ Dã bị thương, chắc là bị đụng vào chỗ nào đó nên hôn mê bất
tỉnh, Lâm Nhiên giúp đỡ xử lý vết thương, để Nhĩ Dã ngủ ở phòng anh,
giải tán những người khác, bảo tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, trò khôi
hài đêm nay cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.
Tiếng gõ cửa vang
lên, Lâm Nhiên ra mở, thấy An Diệc Tĩnh bưng một chiếc bánh lòng đỏ
trứng đứng ở cửa, anh nói với cô: "Tôi không đói bụng."
"Cũng
không phải cho anh ăn." An Diệc Tĩnh liếc Lâm Nhiên, nhìn thoáng qua
người đang ngủ trong phòng, nghiêng đầu nói với Lâm Nhiên: "Ra ngoài."
Lâm Nhiên xoay người nhìn Nhĩ Dã, khi chuyển ánh mắt trở lại đã thấy An
Diệc Tĩnh đang ngồi trên bậc thang, anh thở dài đi đến ngồi cạnh An Diệc Tĩnh, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"À, bây giờ là mười một giờ 45,
sinh nhật của anh còn chưa qua, đây là bánh lòng đỏ trứng tôi làm, dùng
nó thay bánh sinh nhật tốt hơn là bánh bao đúng không?" An Diệc Tĩnh vừa nói vừa lấy bật lửa từ trong túi ra, bật lên rồi để trên bánh, nói
tiếp: "Điều kiện có hạn, tạm thế này đi, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ...... Mau ước đi!"
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, ánh lửa
chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện, nụ cười nhàn nhạt
điềm tĩnh lạ thường, giọng nói lại rất êm tai.
"Thất thần cái gì? Mau ước rồi thổi nến đi." An Diệc Tĩnh thúc giục.
Lâm Nhiên tỉnh lại, nhắm mắt lại, rồi mở ra, khẽ thổi, ngọn lửa tắt đi.
"Sinh nhật vui vẻ!" An Diệc Tĩnh cười nhìn Lâm Nhiên, tò mò hỏi: "Anh ước cái gì?"
"Thế giới hòa bình." Lâm Nhiên đáp.
"Nghiêm túc một chút."
"Hi vọng những người tôi quan tâm đều có thể được bình an hạnh phúc." Lâm
Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, đôi mắt đen thâm trầm, bình thản mà dịu dàng.