Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Cảnh đêm ở thành phố
Dung có thể nói là Ngũ Thải Ban Lan, lưu quang dật thải (ánh sáng lung
linh), không hề thua kém Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu, so sánh mà nói còn có những toà nhà đặc sắc hơn, mà thân là người thành phố Dung
như An Diệc Tĩnh thật ra cũng không có bao nhiêu cơ hội được thưởng thức cảnh đêm như vậy, lúc bé thì không biết thưởng thức, lớn lên thì không
có cơ hội, cũng không có nhiều thời gian để thưởng thức.
Vào giờ phút này, An Diệc Tĩnh đứng ở cửa sổ sát đất nhìn về phía xa xa, đèn
đuốc sáng trưng, thành thị đông nghịt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng
xúc động.
Lâm Nhiên lúc bước vào đã nhìn thấy An Diệc Tĩnh đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài, cũng không biết nhìn cái gì mà say
sưa đến vậy, ngay cả anh tới cũng không biết.
"Đứng nổi bật như vậy không sợ bị Cẩu Tử chụp à?" Lâm Nhiên ngồi trên ghế sa lon, ung dung nhìn An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh nghe thấy, lập tức xoay người, vốn là vẻ mặt ảm đạm vừa nhìn
thấy Lâm Nhiên trong nháy mắt lại có thần sắc, tươi cười, ngay sau đó
nhào về phía anh.
"Đi không tạo ra tiếng động gì cả?" An Diệc
Tĩnh chủ động sà vào lồng ngực Lâm Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Lên
bằng cách nào?"
Đây là hội sở danh nhân, nhìn tên cũng biết đây
là nơi những danh nhân lui tới, mà tại sao lại có nhiều danh nhân đến
đây? Rất đơn giản, hệ thống an ninh rất tốt, độ bảo mật rất cao, danh
nhân ăn cơm ở đây có thể bỏ những áp lực hàng ngày xuống, trở thành một
thực khách thông thường, cùng bằng hữu cũng được, cùng người thân cũng
được, bữa cơm hội tụ sẽ được yên tĩnh không bị quấy rầy.
Cho nên, An Diệc Tĩnh rất ngạc nhiên, tại sao Lâm Nhiên lại có thể ngang nhiên đi tới.
Lâm Nhiên ôm lấy An Diệc Tĩnh, cố ý trêu ghẹo: "Cứ như vậy mà đến, còn có thể lên như thế nào?"
An Diệc Tĩnh bĩu môi, dò xét cẩn thận Lâm Nhiên, coi như Lâm Nhiên là Phú
Nhị Đại cũng không thể tùy tiện lên chỗ này, chủ chỗ này đối đãi Phú Nhị Đại cũng giống như đối đãi người bình thường, không thuận mắt, đến khe
cửa cũng không chen vào được.
"Đừng đùa, em nói cho anh chỗ này,
nhưng em không biết anh đã đến rồi, vậy sao anh lên đây được?" Vốn định
chờ anh gọi điện thoại, cô sẽ bảo người ra tiếp đón, kết quả người ta tự lên rồi.
"Trước kia anh và anh rể có đến mấy lần rồi, nên cứ
lên vậy thôi." Lâm Nhiên không nói rõ chi tiết, chỉ đại khái giải thích
một chút.
An Diệc Tĩnh vừa nghe, nếu là vậy thì còn có thể nói
được, cô lại hỏi: "Anh rể anh? Là ai? Có thể đi vào nơi này đều không
phải là người đơn giản."
Lâm Nhiên nghe xong, xoa nhẹ mũi An Diệc Tĩnh, cười nói: "Hả? Nói như thế em cũng không phải là người đơn giản hả?"
"Em vốn là không đơn giản nha!" An Diệc Tĩnh thấy điệu bộ nhạo báng của Lâm Nhiên, nở nụ cười.
"Vâng vâng vâng, em là nữ thần quốc dân, già trẻ ăn sạch, được chưa?"
"Ừ." An Diệc Tĩnh có chút được nước gật đầu, ôm thật chặt tay Lâm Nhiên, nói tiếp: "Nhưng anh là người may mắn nhất, bọn họ đều không chiếm được em, chỉ có anh có thể."
Lâm Nhiên nghe xong ngược lại dở khóc dở
cười, anh bất đắc dĩ nhìn An Diệc Tĩnh, nói: "May mắn như vậy anh đây
muốn hỏi một chút, nữ thần của anh, em tính lúc nào ăn cơm?"
An
Diệc Tĩnh nghe anh nói, âm thầm thở dài một tiếng, lúc này mới lên
tiếng: "Muốn ăn xâu nướng, muốn ăn quán ven đường, muốn ăn rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, đáng tiếc không được ăn."
"Tham ăn như vậy?" Lâm Nhiên gõ đầu An Diệc Tĩnh miệng sắp chảy nước miếng một cái, cười nói.
"Khi còn bé không thể ăn, trưởng thành muốn ăn lại không được ăn, người đại
diện đối với em quá trách nhiệm, chỗ nào chỉ cần hơi đông người một chút liền không cho phép em đi."
"Nhưng theo anh được biết, hiện tại minh tinh các em thường hay có ảnh đi dạo phố, siêu thị, hơn nữa người
hâm mộ còn đặc biệt thích xem những minh tinh bình thường như vậy, sao
đến lượt em thì lại không được?"
An Diệc Tĩnh vừa nghe vừa chống cằm nhìn Lâm Nhiên, cười nói: "Thầy Lâm, xem ra anh biết không ít nha,
vẫn theo kịp xu hướng đấy?"
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm An Diệc Tĩnh, càng nhìn càng lộ ra vẻ mặt cưng chiều, nói: "Chẳng lẽ anh nói không đúng?"
"Vâng vâng, chỉ là trong lúc thật thật giả giả này anh chỉ nên tin ba phần
thôi." An Diệc Tĩnh trịnh trọng gật đầu với Lâm Nhiên, giống như là dạy
bảo nói tiếp: "Tin em, em ở trong vòng lẫn lộn này nên hiểu rất rõ."
Lâm Nhiên không phản bác An Diệc Tĩnh, ngược lại buông cô ra từ từ đứng
dậy, cúi xuống nhìn An Diệc Tĩnh, duỗi tay về phía cô nói: "Đi thôi."
An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhiên, không rõ chân tướng: "Đi đâu?"
"Đến chỗ em muốn đến, ăn món em muốn ăn." Lâm Nhiên trả lời.
An Diệc Tĩnh nghe xong có chút kinh ngạc, chỉ là trong nháy mắt liền khôi
phục vẻ mặt bất đắc dĩ, cô lắc đầu nói: "Đừng đùa, biết rõ em không thể
đi, còn quyến rũ em."
Lâm Nhiên kéo An Diệc Tĩnh, đôi tay nắm lấy bả vai của cô, rất chắc chắn nói cho cô biết: "Yên tâm, anh bảo đảm
không ai có thể nhận ra An Đại minh tinh."
Đúng như Lâm Nhiên
nói, lúc An Diệc Tĩnh đi với anh đến phố ăn vặt náo nhiệt, quả thật
không có người nhận ra cô, lúc mới đầu cô còn che che giấu giấu, xem xét một lúc lại không che đậy nữa, thoải mái kéo tay Lâm Nhiên chạy đông
chạy tây, mỗi nơi một chút.
Giống như người bạn nhỏ thích xem náo nhiệt, An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên giễu cợt: "Mời em giữ chút hình tượng."
Đứng trước một cửa hàng bán đồ trang sức nhỏ, An Diệc Tĩnh đưa gương lên
soi, trong gương cô có làn da ngăm đen, không trang điểm, trên đầu đội
mũ lưỡi trai, quần áo cũng tương đối trung tính, so với An Đại minh tinh trắng nõn xinh đẹp trong mặt công chúng thua kém bao phần.
Tóm
lại cô đứng trước mặt người khác, họ chỉ cảm thấy cô gái này hình như đã từng gặp qua ở đâu, tuy nhiên lại không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp ở chỗ
nào.
"Anh xem, không có ai chú ý tới em, rất lâu không được ở
chỗ đông người tuỳ tiện đi dạo tùy tiện ăn như vậy." An Diệc Tĩnh nói
thầm bên tai Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên nghe xong nhàn nhạt cười, nụ
cười này ngược lại làm cho mấy tiểu cô nương đi qua đều ngoái đầu lại,
còn châu đầu ghé tai, thậm chí có người to gan, trực tiếp đến xin wechat của Lâm Nhiên.
Gặp tình huống này, An Diệc Tĩnh kéo chặt tay
Lâm Nhiên, dùng khí thế trấn áp những thứ hoa đào kia: "Mắt để đi đâu
vậy, anh ấy có bạn gái rồi."
"Thôi đi, cô nghĩ anh
chàng đẹp trai như thế này, lại đi tìm bạn gái đen như cục than?" Cô gái muốn xin
wechat miệng đầy khinh bỉ.
An Diệc Tĩnh nhìn cô gái vẫn còn đang
không trâu bắt chó đi cày, nếu là bình thường cô sẽ không thèm để ý tới, nhưng vào giờ phút này cô chính là phải bảo vệ chủ quyền của mình, vì
vậy muốn bước lên, lại bị Lâm Nhiên kéo trở lại.
Anh hời hợt nói
một câu với cô gái nhỏ: "Thích một người không phải vì vẻ bề ngoài, mà
là nội tâm, tôi cảm thấy bạn gái của tôi là đẹp nhất."
Nói xong, Lâm Nhiên liền kéo An Diệc Tĩnh rời đi.
"Thầy Lâm, hoa đào tràn đầy nha." Bây giờ An Diệc Tĩnh chính là bình dấm
chua, nếu vừa rồi Lâm Nhiên không kéo cô, cô lập tức tháo nguỵ trang cho người ta xem.
Lâm Nhiên thấy bộ dạng An Diệc Tĩnh, bỗng dưng
cười một tiếng, nụ cười này càng khiến An Diệc Tĩnh cảm thấy người đàn
ông chính là một mầm họa, tại sao có thể đẹp trai đến như vậy, cảm giác
nguy hiểm càng lúc càng cao.
"Không tin tưởng bản thân mình hay là không tin anh?" Lâm Nhiên hỏi.
"Em không tin vào bản thân mình, buồn cười."
"Vậy chính là không tin tưởng anh?"
"Có chút." An Diệc Tĩnh nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhiên lập tức đi
đến gần nói: "Anh nhìn lại mình một chút, hoàn toàn không biết cự tuyệt
người khác như thế nào, nếu như không có em ở đó có phải anh đưa wechat
cho người ta quét không?"
"Ừ."
"Anh ừ một lần nữa?" An Diệc Tĩnh trợn mắt.
Lâm Nhiên gõ lên mũ lưỡi trai An Diệc Tĩnh một cái, cười nói: "Trừ em ra,
em đã bao giờ thấy anh nhiệt tình với những người khác chưa?"
"Các bạn nhỏ vùng cao." An Diệc Tĩnh lập tức đáp lời.
"Không giống nhau, đó là quan ái." Lâm Nhiên quả thật không thể giải thích
mạch suy nghĩ của An Diệc Tĩnh, anh âm thầm mổ lên miệng An Diệc Tĩnh,
cười khẽ: "Chỉ có em, vì vậy nếu em dám vứt bỏ anh, anh liền thảm."
"Thật sao?" Lời này thật sự làm An Diệc Tĩnh hài lòng, cô giảo hoạt cười,
nhìn Lâm Nhiên nói: "Vậy anh cẩn thận, chọc em mất hứng lập tức sẽ đá
anh."
"Được rồi, muốn ăn cái gì?" Lâm Nhiên nhìn bộ dạng An Diệc Tĩnh thì bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kéo cô đi vào một con phố ăn vặt đông đúc.
Phố ăn vặt cái gì cũng có, đủ loại đặc sản
Nam Bắc, đồ ăn ngon Đông Tây, cần cái gì có cái ấy, chỉ có bạn không
nghĩ tới, không có chuyện bạn không ăn được, chỉ cần bạn nguyện ý, có
thể ăn hết cả con đường này bao lâu cũng được.
An Diệc Tĩnh đã
gia nhập ngành giải trí nhiều năm như vậy, món ngon trên thế giới đã
thưởng thức qua nhiều không kể xiết, thật hiếm khi được ăn không quan
tâm đến hình tượng, thân phận như hôm nay. Lần gần nhất đi dạo phố ăn
vặt là lúc mới gia nhập ngành giải trí, một người bạn tên Lâm Tâm đưa cô đi ăn khắp nơi mặc kệ hình tượng.
Suy nghĩ lại đã nhiều năm chưa gặp lại Lâm Tâm, nghe nói Hứa tổng không thích cô ấy xuất đầu lộ diện
khắp nơi, hình như cô ấy cũng không làm biên kịch lâu lắm rồi, trừ lần
gặp Lâm Tâm ở một buổi tiệc từ thiện cách đây mấy năm, khi đó bụng của
cô ấy đã lớn, sau đấy chưa hề gặp lại, cộng thêm dạo gần đây cô rất bận, nên cũng không có cơ hội liên lạc.
Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh ngồi ở đối diện đang ngẩn người ra, không khỏi mở miệng hỏi: "Nghĩ cái gì đến mức ngẩn người vậy?"
"Nghĩ đến một người bạn rất lâu không liên lạc." An Diệc Tĩnh cười cười với Lâm Nhiên.
"Hả? Người bạn nào?"
"Có thể xem như là Bá Nhạc của em đi, nếu như không có chị ấy, em có thể sẽ không gia nhập vào ngành này."
*Bá Nhạc: (theo sự tích Trung Hoa là người giỏi xem tướng ngựa) chỉ người
giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Lâm Nhiên cầm đôi đũa, cố ý làm ra vẻ không được vui lắm, chậm rãi nói: "Anh cảm thấy không phải."
An Diệc Tĩnh có chút không rõ cho nên nhìn Lâm Nhiên, hỏi: "Sao lại không phải, hoàn toàn phải."
"Cũng là bởi vì cô ấy em mới gia nhập vào giới này, sau này có cơ hội anh
nhất định phải hỏi cô ấy một chút, sao lại đẩy em vào hố lửa." Lời này
Lâm Nhiên nói rất danh chính ngôn thuận.
"Có cơ hội rồi hãy nói, bọn em cũng rất lâu không có liên lạc với nhau." An Diệc Tĩnh vừa ăn
xiên vừa cười nói, thì ra là anh cũng có một mặt ngây thơ, hiếm lạ.
Hai người đi tản bộ dưới tán cây giống những người khác, thật ra thì Lâm
Nhiên ăn không nhiều, chỉ có An Diệc Tĩnh suốt dọc đường đi ăn liên tục
không ngừng, nhìn điệu bộ vui chết đi được của cô, anh cũng cảm thấy vui vẻ, nếu có thể như vậy cả đời cũng xem như một hạnh phúc giản đơn!
Lúc hai người đang nắm tay nhau như những cặp tình nhân bình thường, nhỏ
tiếng nói chuyện cười đùa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.
An Diệc Tĩnh và Lâm Nhiên đồng thời dừng bước, nhìn người trước mặt, chính xác mà nói không phải là người.
Bọn họ đồng thanh gọi: "Hồng Hồng."