*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Sắp xếp xong tất cả, Hứa Biệt phải đi làm, Lâm Nhiên đợi vệ sĩ tới giải thích với bọn họ mấy câu cũng chuẩn bị rời đi.
"Buổi tối trở về đây à?" Lâm Tâm cười nhìn Lâm Nhiên, bộ dạng kia rõ ràng đang nói, tiểu tử thối lần này nhất định phải ở lại đây?
Quả nhiên là chị em, Lâm Nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ý nghĩ của Lâm Tâm, anh hừ nhẹ nói: "Như mong muốn của chị."
Nụ cười của Lâm Tâm càng sâu hơn: "Chị không có mong muốn gì."
"Lười phải nói với chị."
"Ai, chị thật sự phải cảm ơn Tĩnh Tĩnh, nhờ có cô ấy mà chị đã chiếm được thế thượng phong."
"Cứ việc đắc ý." Lâm Nhiên bật cười.
An Diệc Tĩnh từ bên trong ra ngoài nhìn thấy Lâm Nhiên còn chưa đi, vì vậy bước tới hỏi: "Không phải nói đi rồi sao? Tại sao còn chưa đi?"
Lâm Tâm nhìn thấy hai người, đặc biệt thức thời nói: "Trong phòng bếp còn có đồ, chị đi xem một chút."
Lâm Nhiên thấy Lâm Tâm rời đi, lúc này mới trả lời An Diệc Tĩnh: "Chị gái anh nói nhiều, em không cần để ý."
"Hai người là chị em ruột sao?" An Diệc Tĩnh đi tới trước mặt Lâm Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao lại không phải." Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh khẽ mỉm cười, nói: "Sao anh luôn châm chọc Lâm Tâm vậy? Không biết nhìn vào còn tưởng rằng anh là anh trai đấy?"
Nghe vậy Lâm Nhiên có chút dở khóc dở cười: "Nhanh như vậy đã nói giúp Lâm Tâm?"
"Em quen Lâm Tâm đã hơn bảy năm, quan hệ giữa bọn em đương nhiên tốt."
"Vậy thì tốt, sau này không cần lo lắng hai người không hoà hợp."
An Diệc Tĩnh nghe xong mới phát hiện Lâm Nhiên đang kéo cô xuống mương: "Em nhất định gả cho anh à?"
Lâm Nhiên kéo An Diệc Tĩnh qua, theo thói quen bóp cánh mũi của cô, nói: "Anh cũng không nói nhất định sẽ cưới em."
"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh giả bộ tức giận.
"Hả?" Lâm Nhiên giả ngây giả ngô.
"Anh có lúc rất lưu manh."
"Lúc nào?"
"Ví dụ như lúc này." An Diệc Tĩnh mở miệng nói.
Lâm Nhiên cười một tiếng, lại gần bên tai An Diệc Tĩnh, giọng trầm thấp nhàn nhạt
vang lên: "Không đúng, lúc em gọi anh là lưu manh cũng không phải lúc này."
An Diệc Tĩnh vừa nghe đã hiểu tình huống Lâm Nhiên nói tới là tình huống nào, thúc nhẹ Lâm Nhiên một cái, nói: "Anh thật sự trở nên rất lưu manh."
"Em thích như vậy không?"
Nói đến đó, An Diệc Tĩnh thật sự rất hưởng thụ, cô cười khúc khích, gật đầu: "Rất thích."
"Sắc nữ." Lâm Nhiên cười nói.
"Sắc lang." An Diệc Tĩnh trả lời.
Lâm Tâm đi ra nhìn thấy hai người vẫn còn lưu luyến, vì vậy ho khan hai tiếng, giọng điệu trở nên kỳ quái: "Nếu còn chưa đi mặt trời sẽ xuống núi nha."
Lâm Nhiên liếc Lâm Tâm, nhẹ giọng nói với An Diệc Tĩnh: "Anh đi đây."
An Diệc Tĩnh gật đầu: "Ừ, cẩn thận một chút."
Lâm Nhiên vuốt vuốt đỉnh đầu An Diệc Tĩnh, nói: "Em cũng thế, đừng có chạy lung tung, ở trong nhà đợi."
"Ừ, yên tâm."
"Anh đi đây." Lâm Nhiên chào An Diệc Tĩnh lần nữa.
An Diệc Tĩnh gật đầu: "Buổi tối gặp lại."
Lâm Nhiên buông An Diệc Tĩnh ra, sau đó xoay người rời đi.
"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh đột nhiên gọi lại Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên xoay người nhìn về phía An Diệc Tĩnh, chờ đợi xem cô muốn nói gì.
An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn nên nói ra: "Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, em có chuyện muốn nói cho anh biết."
"Được." Lâm Nhiên gật đầu, quay người đi.
Lâm Nhiên rời đi, Lâm Tâm bước lên đứng cạnh An Diệc Tĩnh, nhìn Lâm Nhiên lái xe đi, lúc này mới lên tiếng: "Chị vẫn luôn cho rằng Lâm