Nếu như vận mệnh có thật, nếu như con người khi còn sống chỉ có thể chống đối lại vận mệnh một lần.Hy vọng sự từ bi của nhân sinh chiếu rọi lên người tôi, xin đừng làm cho tôi gặp được người đàn ông đấy, người đàn ông tên là C.............Mùa hè của trấn Forks đã đến rồi, chò dù thời tiết vẫn luôn duy trì hơn mười độ, còn có bầu trời luôn luôn u ám mù sương làm cho tôi cảm thấy mùa hè thật xa xôi, nhưng cảm xúc sôi trào của học sinh đã bù vào sự tiếc nuối từ cái không sáng lạn của mùa hè.Cho dù là giáo viên nghiêm khắc nhất, cũng không thể nào đè ép được những lời thì thầm to nhỏ giống như bọ chó trong giờ học. Phải nghỉ ngơi, muốn đi làm thêm, muốn đi du lịch, phải tham gia trại hè, trao cho nhau địa chỉ liên lạc để còn thư từ qua lại...Kỳ nghỉ hè này Charles sẽ bay đến California thăm Bella, theo như thường lệ tôi giúp cậu sắp xếp hành lý. Phòng của Charles bởi vì luôn không có ai ở mà có vẻ quạnh quẽ không có hơi người, có thể nhận thấy được cậu thường xuyên không ở nhà, chỉ ngẫu nhiên trở về lúc đêm khuya.Cậu nhờ tôi lấy tấm ảnh chụp nhà ba người Renee, Bella và cậu ra khỏi túi áo, sau đó cẩn thận để lên chiếc bàn cạnh đầu giường.Cậu không mong Bella nhìn thấy người cha của mình luôn mang theo tấm ảnh này, điều đấy sẽ tạo thành áp lực cho Bella, khiến chị ấy nghĩ rằng cậu thời thời khắc khắc luôn nhớ về mẹ con chị.Tôi làm theo, tôi biết Charles rất yêu quý Bella và Renee, nhưng tôi lại không biết phải làm cách nào thì hai người họ mới trở về. Có lẽ gia đình Cullen xuất hiện cũng là một điều tốt, ít nhất tôi biết Bella sẽ quay về Forks ở một thời gian. Thậm chí bởi vì sự tồn tại của Edward mà thích thị trấn Forks này, chắc là vậy nhỉ, hình như trên phim có một đoạn như thế.Nếu như Bella quay về thì Charles nhất định rất vui vẻ, tôi biết người cậu tốt bụng này rất yêu tôi, nhưng Bella là con gái ruột của cậu, loại tình cảm này không thể nào thay thế được.Làm cho Bella trở lại, có lẽ là tác dụng tốt duy nhất của nhà Cullen.Hiện tại tôi nhớ đến gia đình Cullen, liền cảm thấy đau đầu, đau dạ dày, không muốn cùng bọn họ có liên quan chút xíu nào, thật sự rất phiền phức.Tôi đã vô số lần nhìn thấy họ không cẩn thận một cách ngẫu nhiên, dùng một chút sức lực nho nhỏ thôi mà ngón cái đã hằn sâu trên mặt bàn rồi. Còn có vô số lần nhìn thấy họ tỏ ra không có việc gì xảy ra, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua, đã xóa được dấu tay ấy đi, chân còn thuận tiện dẫm lên mảnh gỗ trên mặt đất thành phấn vụn.Đúng là sinh vật không phải người mà, tôi nhắn nhủ bản thân rằng điều đó là bình thường, chỉ là hơi quái gở chút thôi, tôi thật lòng lo lắng một ngày nào đó cả nhà Cullen định thần lại, sẽ tiêu diệt cái tên biết quá nhiều như tôi mất. Tôi biết thoạt nhìn bọn họ có tấm lòng thiện lương, nhưng là thế giới sau lưng họ cũng không phải là thứ tôi có thể tham gia vào, người khác diệt tôi thậm chí không cần dùng đến một ngón tay.Trong lúc chuẩn bị cho kì nghỉ hè, lá thư của C đã được gửi đến nơi. Tôi mở ra tờ giấy hơi mỏng với chất lượng cao cấp kia, chữ viết tao nhã hoa lệ của C dường như nhảy ra khỏi trang giấy, nhảy múa trên tay tôi."Dear Claire,Có thể quen biết cô là may mắn của tôi.Nếu như đối với ta mà nói thế giới này là gian dối, thì chỉ có cô là điều chân thật duy nhất mà ta có thể phân biệt rõ ràng. Đáng tiếc thay, cô bắt đầu hoài nghi, cô mê mang sự tồn tại của bản thân, thậm chí không thèm phản kháng suy nghĩ đáng sợ này. Nếu ngay cả cô cũng rơi vào vũng bùn mê võng và hoài nghi thì cô đâu còn có ý nghĩa gì để tồn tại?Thế gian này như trở thành giấc mộng, không thế giới này chính là một lời dối trá khổng lồ. Bảy năm về trước ta đã tìm thấy cô, cô như là tia sáng duy nhất trong bóng đêm, khiến cho sự tồn tại của ta trở nên chân thật.Giờ đây cô trở nên ảm đạm, không thể duy trì nhận thức chân thật của cô đối với thế giới này?Qủa nhiên ta không thể mong chờ cô mãi