Yêu nhau bảy năm, kết hôn ba năm, có một tiểu công chúa nhỏ, tên là Trần Tinh Châu, thường gọi là Bông Cải.
Cái tên Bông Cải của tiểu công chúa là do Giang Tịnh Ân rất thích ăn loại rau củ đó, lúc mang thai toàn chỉ ăn bông cải.
Khi tiểu công chúa chào đời, em trắng mơn mởn như một túp cải non.
Bông Cải hôm nay cũng sắp được hai cái bánh xuân, em trắng như hạt sữa, tay chân múp ma múp míp thịt ngấn, hai gò má tròn phúng phính nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Bông Cải của vợ chồng Ân Hạo ấy, đi đâu cũng được cưng nựng cả, mấy cô mấy chú thương Bông Cải lắm.
Bởi Bông Cải trông yêu lắm cơ, nhìn chỉ muốn cắn vào cái má múp thịt của Bông Cải thôi.
Hôm nay là một ngày rất đỗi bình thường với Giang Tịnh Ân, ở nhà làm nội trợ, lo toang nhà cửa, là một người vợ, là một bà mẹ trẻ.
Thật ra trước đây Tịnh Ân có đi làm, công việc của cô cũng rất ổn định, là một chuyên viên bộ phận văn thư của một công ty tầm trung, sau khi sinh con, Trần Vu Hạo đã không cho cô đi làm nữa, anh không muốn cô cực nhọc cho nên không cho phép cô đi làm.
Công việc của cô chỉ cần ở nhà chăm sóc Bông Cải và chồng, ngoài ra không cần làm gì cả.
Cho nên nói, giờ đây Giang Tịnh Ân là một bà nội trợ ở trong nhà, hằng ngày chăm lo cho mái ấm, chuẩn bị cơm nước thật ngon cho chồng con.
Cả ngày chỉ lanh quanh ở nhà, nhàn rỗi quá thì thêu vài chiếc khăn len, vài cái áo len làm quà cho mọi người chuẩn bị cho mùa đông đến.
Nói qua thì mọi người có thể sẽ nghĩ, quan hệ vợ chồng cô tốt như vậy thì chuyện với gia đình chồng cũng sẽ tốt nhỉ?
Thật ra thì không như vậy, quan hệ của Tịnh Ân và Vu Hạo rất tốt, không đồng nghĩa với quan hệ Tịnh Ân và Trần gia tốt.
Trần Vu Hạo là con trai trưởng và là con trai duy nhất của ông bà Trần, cũng chính là người nối dòng nối dõi của ông bà Trần, nhưng anh sau kết hôn lại ra ở riêng.
Vợ Chồng Ân Hạo không ở cùng nhà họ Trần, cả một năm trời thì chỉ có khi cúng giỗ ông bà nội hay ông bà ngoại, hoặc là vào ngày giỗ của em trai út thì Vu Hạo mới dắt vợ con về, chỉ điều đó cũng có thể thấy quan hệ của họ không được ổn.
Chuyện là Trần gia vốn có ba người con, Trần Vu Hạo là con trai trưởng, em gái kém năm tuổi Trần Tiểu Vũ, em trai út tên là Trần Vũ Hiên.
Nhưng năm lên ba tuổi, Trần Vũ Hiên gặp một tai nạn không may nên đã qua đời.
Trần gia còn lại hai người con, Vu Hạo là con trưởng và là người nối dõi của ông bà Trần.
Ngày Trần Vu Hạo còn trẻ, ông bà Trần đính hôn cho Trần Vu Hạo và Tô Thanh, con gái của bạn thân ông Trần.
Ông Tô và ông Trần thân hữu đã mấy mươi năm, Tô gia lại còn rất giàu có, phải nói là giàu có gấp mấy lần Trần gia.
Trần gia khi ấy cũng phải nói là tài phiệt, nhưng Tô gia vẫn hơn mấy lần.
Ông Trần muốn giữ mối quan hệ tốt với ông Tô cho nên mới đề nghị hôn sự này, ông Tô ban đầu rất do dự nhưng trùng hợp thay, Tô Thanh cùng trường đại học với Trần Vu Hạo, trùng hợp hơn là Tô Thanh cũng rất ái mộ tiền bối khoá trên Trần Vu Hạo.
Thấy con gái rất thích chàng trai, con gái cũng bày tỏ mong muốn được gả cho con trai ông Trần, thế nên ông Tô đã đồng ý giao ước cho Trần Vu Hạo và Tô Thanh thành đôi.
Vốn Vu Hạo phải cưới Tô Thanh, nào ngờ trong lúc học đại học, Trần Vu Hạo yêu đương với Giang Tịnh Ân, khi Trần gia phát hiện ra đã rất phản đối, đến mức gần như từ mặt Trần Vu Hạo.
Bởi ông Trần không muốn thất hứa với ông Tô, hơn nữa là Tô Thanh rất thích Vu Hạo, con bé đã khóc lóc kể lễ phải cưới cho bằng được Vu Hạo.
Ông Tô đã rất tức giận khi nhìn thấy con gái rượu đau lòng như thế, Ông Trần lúc đó không thể hoàn thành giao ước chính là đắc tội với ông Tô.
Ông Trần đã ép buộc Vu Hạo phải từ bỏ Giang Tịnh Ân đến với Tô Thanh, nhưng tình yêu của thiếu niên Trần Vu Hạo lúc đó rất cuồng nhiệt, dù cha ngăn mẹ cản đến thế nào thì tình yêu của chàng thiếu niên vẫn rất nồng nhiệt.
Anh nhất quyết không rời bỏ Giang Tình Ân, nhất định đối nghịch cha mẹ.
Không cản được con trai, ông bà Trần chuyển sang quấy rối Giang Tịnh Ân, Tịnh Ân ban đầu cũng cương quyết, cô kiên cường không rời bỏ Trần Vu Hạo, bởi vì anh đã chiến đấu với