Anh nguyện trở thành kẻ bội bạc, chỉ cần nước mắt không vấn trên đôi mi em.
Vu Hạo đi rồi, đi về một nơi xa xôi, về nơi nắng không còn ấm, gió không thể lay hạt cát, mây không chuyển động.
Về nơi mà ở đó tim anh không còn đập nữa, nơi không còn có em.
Vu Hạo đi rồi, chỉ sau ngày ly hôn vài ba tuần.
Cuộc sống của Giang Tịnh Ân trở về quỹ đạo, cô được thừa hưởng tài sản từ Vu Hạo, số tài sản đủ để Tịnh Ân và Bông Cải an nhàn nửa đời còn lại không phải lo thiếu thốn.
Thời gian đầu sau ly hôn đối với Tịnh Ân giống như một cơn ác mộng, hằng đêm cô cứ nhớ về anh, dù sâu tận trong cõi lòng cô đã khắc ghi hai chữ “Căm hận” nhưng cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, những kỷ niệm cũng buông xuống trái tim.
Tịnh Ân cứ nhớ về những ký ức tươi đẹp, cô lụy những hạnh phúc trong quá khứ ấy, đúng như người ta nói, kỷ niệm sẽ giết chết mỗi người.
Tịnh Ân gần như không thể thoát ra khỏi chúng, cô hận anh nhưng cô lại nhớ anh, cô hận anh nhưng cô vẫn yêu anh.
Tịnh Ân không thoát ra được, ngày đội lên lớp mặt nạ cười, đêm đem nước mắt ướm đầy gương mặt.
Giang Tịnh Ân đau khổ làm sao, cô vẫn không hiểu nổi tình cảm mười năm đối với anh tại sao lại dễ dàng như vậy.
Mười năm đối với anh chỉ là cơn gió thoảng đi qua hay là một mùa hoa chớm nở chóng tàn? Sao lại có thể dễ dàng như thế?
Anh vứt bỏ cô rất dễ dàng, còn cô… Tại sao cô vẫn ngu xuẩn như vậy?
Cô vẫn mong chờ vào một điều kì tích như một kẻ ngốc, một kẻ điên tin vào tình yêu kiêu ngạo.
Cô đã quên mất, tình yêu kiêu ngạo ấy đã tàn lụi từ lâu rồi.
Cũng không thể trách cô, vì chẳng phải con người ta sinh ra đã là một kẻ ngốc rồi sao?
Giang Tịnh Ân ôm lấy thân mình, rút trong góc tối nhất, tự ôm lấy thân mình, ôm lái trái tim mụt nát hao mòn tự an ủi.
Người ta đã vứt bỏ cô rồi… Cô phải hận mới đúng, thế mà trái tim cô vẫn cứ thật đau.
Cô và anh đã ở bên nhau mười năm, bây giờ chỉ là không ở bên nhau nữa thôi mà, cớ sao lại đau đến thế?
Chỉ ở bên nhau mười năm thôi…
Chỉ là không tiếp tục ở bên nhau nữa thôi, tim ơi vì sao lại đau đến như thế?
Tịnh Ân, rốt cuộc cô muốn bi lụy đến bao giờ?
Trái tim của cô rốt cuộc đến bao giờ mới bỏ cuộc? Đến bao giờ mới ngừng lại cơn đau này đây?
Cho đến một ngày kia, Tiểu Vũ đến tìm cô.
Quan hệ của Tịnh Ân và Tiểu Vũ vẫn như cũ, hai người vẫn là chị em tốt, đương nhiên Tịnh Ân chỉ hận Vu Hạo, cô không giận con cá mà vung dao chém lên tấm thớt.
Ngày đó Tiểu Vũ đến tìm, trên vành mắt có chút đỏ, Tịnh Ân có hỏi.
Tiểu Vũ bảo là.
“Em thấy thương cho chị.”
Giang Tịnh Ân phì cười, nhúng vai với dáng vẻ thản nhiên.
“Dù sao thì chuyện cũng qua rồi.”
Hai chị em ngồi cạnh nhau, nói những chuyện vu vơ, Tịnh Ân do dự một hồi lâu, ngẫm nghĩ mãi mới quyết định hỏi Tiểu Vũ.
“Anh ấy dạo này có tốt không?”
Trần Tiểu Vũ gật đầu rất nhanh, kèm theo nụ cười tươi tắn đáp trả.
“Anh ấy rất tốt, họ đang ở Mỹ.”
Họ? Tịnh Ân nghi vấn ở trong lòng.
Tiểu Vũ nói tiếp, lý giải nghi vấn mặc dù không nói ra của Tịnh Ân.
“Anh ấy đã kết hôn với người kia rồi, họ ở bên Mỹ rất hạnh phúc.”
Vì câu nói đó của Tiểu Vũ, đêm hôm đó Tịnh Ân đã khóc đến gần như chết đi, cũng nhờ vào sự thật tuyệt tình đó, Tịnh Ân mới buông xuống tất cả hão huyền với Vu Hạo.
Sau ba tháng tự mình dằn vặt chính mình, Giang Tịnh Ân đã sống lại thêm một lần nữa.
Cô thoát ly ra khỏi cái tàn khốc của những kỷ niệm, thoát ly ra ảo vọng của bản thân, cô cũng… Căm ghét Vu Hạo hơn.
Tịnh Ân vô cùng hận anh, mỗi khi mà đêm buông xuống, vô thức nghĩ đến anh, Tịnh Ân sẽ trừng lớn đôi mắt, trừng đến mắt cay rát ứa ra giọt nước mắt phẫn uất.
Cô hận anh, hận đến tận cùng xương tủy, hận đến mức chỉ cần một ý nghĩ khờ dại nào thoáng nhớ đến anh, cô sẽ tự đánh vào mặt mình, đánh thật mạnh để bản thân tỉnh táo lại.
Tịnh Ân hận đến mức chỉ cần cô nghe thấy tên anh, cô sẽ nguyền rủa, ngấu nghiến cái tên đó một cách điên dại.
Cô hận đến mức thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Cô cũng rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với con gái của cô, trả thù anh bằng hình phạt, cô không cho phép anh gặp cô cũng như gặp con gái.
Mà anh cũng đâu cần gặp hai mẹ con cô, anh ở Mỹ hạnh phúc với người mới, anh không hề trở lại thăm non đứa con bé nhỏ này.
Bông Cải cứ hỏi cô mãi, rằng papa của nó ở đâu rồi.
Giang Tịnh Ân sẽ chỉ cười rồi đáp.
“Papa của con không có ở đây nữa.”
Thời gian đầu, Bông Cải rất hoảng, con bé cứ khóc đòi đi tìm papa, thậm chí con bé còn đổ bệnh nặng, thời gian đó đối với cô rất khó khăn, cô phải túc trực bên cạnh Bông Cải.
Thời gian dần trôi qua, Bông Cải cũng đã dần chấp nhận với việc không có papa bên cạnh nữa.
Bởi trẻ em luôn rất dễ thích ứng, Bông Cải không đòi papa nữa, Tịnh Ân mới có thể nhẹ nhõm phần nào.
Giang Tịnh Ân hận anh, cũng vì hận anh mà ngày càng sống tốt hơn.
Bởi lẽ… Kẻ bội bạc đó đang rất hạnh phúc, cô hà cớ gì tự hủy hoại bản thân trong đau khổ?
Đúng thế, anh đang rất hạnh phúc thì cô hà cớ gì phải tự đoạ đày bản thân trong những kỷ niệm đã cũ mèm?
Tịnh Ân không bi lụy nữa, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn, chính chắn hơn rất nhiều, cô không còn là con ngốc ảo vọng vào cái tình yêu kiêu nào nữa.
Bắt đầu cuộc sống mới cho riêng mình, cho Bông Cải của riêng cô.
Một năm sau ly hôn, Giang Tịnh Ân mới chính thức chấp nhận hiện thực, bước vào một cuộc sống mới, tái sinh lại hoàn toàn.
Hai năm sau ly hôn, lột xác thành một người khác, xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, yêu bản thân hơn, dẫu vậy đôi khi Tịnh Ân sẽ nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ trước đây, nhớ về người đàn ông đã từng yêu cô rất nhiều, người mà cô cũng từng yêu rất nhiều.
Ba năm sau ly hôn, thời gian ăn mòn nỗi đau, Tịnh Ân không còn cảm thấy trái tim vấn vương bất kỳ thứ gì.
Bốn